Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng
Từ đó về sau ta rất ít đi 1999, cũng tận lực tránh mặt Hứa Hạo. Có mấy lần Hứa Hạo đến nhà tìm ta, nhưng đều bị ta lấy lí do bồi bạn gái đuổi về. Lâm Hỉ Hỉ đã tìm được việc làm, là một công ty địa ốc, nhưng còn ta vẫn chưa tìm được việc.
Ta không nhớ rõ là lúc nào, hình như là thời điểm cuối thu, ta nhận được điện thoại của Hứa Hạo. Hắn chỉ nói với ta vài câu ngắn ngủi:
“Ta biết là ta không ra gì, không có khả năng ngươi sẽ thích ta”. Dừng một chút hắn nói tiếp:
“Nhưng ta đã cố gắng.”
Đó là cuộc điện thoại cuối cùng ta nhận được từ Hứa Hạo. Hứa Hạo đi rồi, rời khỏi thành phố này, không ai biết hắn đi khi nào. Ngày thứ tư sau khi nhận được điện thoại của hắn ta mới biết được tin này. Lúc hắn đi không nói với bất kì ai, ngay cả lão Đoá cũng không biết.
Khi ta tới tìm lão Đoá, hắn đang bị cảnh sát nhân dân áp ra từ quán bar, ta sửng sốt một chút, hỏi một vị cảnh sát:
“Sao lại bắt hắn?”
Vị cảnh sát nói:
“Trong quán bar có người đánh nhau, hắn phải theo về cảnh cục lấy lời khai.”
Ta nga một tiếng, quay qua hỏi lão Đoá:
“Con của ngươi đâu?”
Lão Đoá ngây người một chút, mới dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm ta, nói ra một câu khiến ta xém chút hộc máu:
“Con ta không phải đã gả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-2/2347003/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.