Hành lý được gửi ở đây, có Dương Gia Bắc đi cùng nên không cần xác minh thân phận. Lúc trò chuyện, đối phương còn hớn hở hỏi: “Bạn gái à?”
Dương Gia Bắc khựng lại: “Không phải.”
“Hàng xóm.”
Hai chữ sau thì không đúng.
Vốn không còn là hàng xóm từ mười mấy năm trước rồi.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Tống Mạt khách sáo chào tạm biệt anh rồi gọi điện cho bố. Đầu dây bên kia vẫn ồn ào, phải nói một lúc Tống Mạt mới hiểu. Tối nay bố cô tăng ca đột xuất, bảo cô tìm chỗ nào đó ăn tạm bữa tối rồi hai tiếng nữa hẵng đi gặp ông sau.
Dương Gia Bắc đứng bên cạnh, trên đường không có tuyết mà tuyết đã bị gạt ra hết lề đường, còn bị người ta giẫm lên trông vừa ướt vừa bẩn. Anh đạp tuyết đến gần, nói bằng chất giọng trần thuật chứ không phải câu hỏi: “Tối nay chú Tống phải tăng ca đúng không?”
Tống Mạt quay mặt lại: “Sao anh biết.”
Dương Gia Bắc: “Lúc rảnh rỗi thường tới chỗ chú ấy ăn cơm nên biết.”
Tống Mạt: “À.”
“Bao giờ chú ấy gặp cô?”
Tống Mạt giơ cổ tay lên xem giờ: “Hai tiếng sau.”
“Đi thôi.” Dương Gia Bắc nói, “Dẫn cô đi ăn trước.”
Tống Mạt: “Không cần phiền anh…”
Chưa kịp nói hết câu, Dương Gia Bắc đã xách hành lý của cô lên. Sức anh lớn, xách chiếc vali to kềnh mà trông như xách gà con vừa mới nở: “Tiện đường.”
Tống Mạt định phản bác lại, mình còn chưa nói đi đâu sao anh đã bảo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/62-mua-dong/2543007/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.