Bộp
Thoáng chốc ta thấy đôi lưng ta trở nên nặng nề, không tin được quay lại nhìn phía sau, tự lúc nào lưng ta đã được đặt thêm một tấn đá nữa.
Một âm thanh khàn khàn trong gió xen lẫn cười nhạo vang lên, Thiên tiền bối lên tiếng: "Ngươi đã bước tới bậc thang thứ hai, cho tới khi hoàn thành bậc thang thứ ba, ngươi sẽ không được nghỉ ngơi."
Chưa để ta nói lời nào đã lập tức biến mất.
Ta ngước mặt nhìn đỉnh núi cao vời vợi, cười nhạo trong lòng. Đã biết trước thử thách ở đây cực kì khó, thế mà vẫn ương ngạnh bước vào. Lại nghĩ đến nụ cười nhạt của Triệu Thiên Mạc, nhớ lại ánh mắt đầy yêu thương của chàng, ta lại cảm thấy nó đáng.
Vết thương trên người ta chưa kịp chữa trị, nhanh chóng lở loét ra, quạt Nhật Nguyệt chịu được tối đa 2 tấn, nay đã chạm ngưỡng cực hạn, sự giúp đỡ với ta cũng bớt đi nhiều. Người ta như ngã quỵ, lúc này từng quả cầu lửa trên không trung rơi xuống. Ta không có cách nào né tránh, chỉ có thể dùng thân thể ngạnh kháng. Da ta nhanh chóng bị bỏng, cả người bị lửa thiêu đốt khiến màu da ta biến dạng.
Không biết là may mắn hay xui xẻo đây, khi vết thương ta đã ngưng rỉ máu, nhưng vết bỏng lại nhân lên khắp người ta nhanh chóng...
Ta cố suy nghĩ những chuyện vặt vãnh đời thường để phân tán sự chú ý, nhớ lại lúc ta cùng nghĩa phụ uống rượu, nhớ lại lúc cùng gia đình thân sinh gặp mặt lần đầu tiên, nhớ lại lúc ta cùng đồng đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/6-kiep-nghiet-duyen-be-cong-thanh-thang/4612630/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.