Chàng phóng viên Enderby rất không muốn ra ngoài ban đêm. Anh ta không tin điều phỏng đoán của Emily, cho rằng cô ta tưởng tượng hão, và nấp rình mò ngoài trời lạnh giá như thế này chỉ vô ích.
Cô ta chỉ nghe thấy một câu nói của con gái phu nhân Willett, đã tưởng tượng ra đủ thứ chuyện.
Enderby áp mũi vào cửa sổ nhìn ra ngoài trời đêm, rùng mình. Khó có đêm nào giá buốt và tăm tối như đêm nay, vậy mà cô ta bắt mình ngồi rình ngoài vườn lâu đài.
Nhưng chàng trai này không dám không làm theo lời yêu cầu của Emily. Giọng nói du dương của cô gái vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta: "Có được người để mình dựa thật sung sướng biết bao". Chỉ cần nhớ lại giọng cô ta nói lúc ấy là chàng nhà báo phấn chấn, sẵn sàng thực hiện mọi yêu cầu của cô.
Mặc vào người tất cả những quần áo ấm mang theo, khoác ra ngoài cùng tấm măng tô dầy và nặng, Enderby thầm nghĩ, nếu về đây, Emily biết anh đã không thực hiện lời hứa, hẳn cô ta sẽ giận lắm...
Nhưng điều mà Emily phỏng đoán sẽ diễn ra ở chỗ nào? Enderby không thể cùng một lúc có mặt ở mọi chỗ. Lỡ chuyện đó diễn ra bên trong lâu đài thì sao? Nếu như thế, Enderby phải chịu một đêm giá rét mà không thấy được gì hết.
- Đúng là đàn bà - anh ta lẩm bẩm khó chịu - Cô ta nhởn nhơ dạo chơi ngoài thị xã Exter, giao cho mình cái công việc khốn khổ này.
Nhưng giọng nói du dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/5-gio-25-phut/2192638/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.