Dứt lời, Lâm Ngạn phát hiện cả người Vân Thường cứng đờ, ngay cả tiếng nức nở nho nhỏ kia cũng như bị cái gì đó cắt đứt, đột ngột dừng lại.
Tay Lâm Ngạn siết chặt, tim như bị động tác này của cô tổn thương, vụn băng nhè thân thể anh ta mà đâm, vừa đau vừa lạnh.
Miệng đắng nghét, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, vất vả lắm mới rặn được một câu “Yên tâm, tôi… tôi đưa chị về.”
Anh ta biết cô không tin anh ta, thậm chí còn rất sợ anh ta. Là lỗi của anh ta, anh ta nhận. Anh ta sẽ không giải thích nhiều, bởi vì lúc đó quả thật anh ta có suy nghĩ xấu xa.
Đại khái là trừng phạt đi, Lâm Ngạn cúi đầu nhìn Vân Thường co mình run rẩy trong lòng, ngực nặng nề như bị đoạt hết hơi thở.
“Tôi đưa chị về nhà họ Lục.” Cánh tay Lâm Ngạn dùng sức, nhấc người Vân Thường lên, liếc mắt nhìn Bọ Cạp dở sống dở chết trong góc tường, nhấn mạnh thêm.
Vân Thường không nói chuyện, cô cứ thế co rúm trong lòng Lâm Ngạn, không biết là vì sợ hay vì không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lặng thinh, mặc Lâm Ngạn bồng cô đi ra khỏi phòng.
Quả thật cô hãi hùng nhưng không tới mức mất tiếng. Cả đời này cô gặp phải quá quá nhiều chuyện rồi, cho dù là chuyện như hôm nay thì trước đó cũng đã có.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn đủ để cô tỉnh táo suy nghĩ. Tim Lâm Ngạn đập bên tai, thình thịch thình thịch, vừa nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/40-ngay-ket-hon/2322700/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.