Từ tuổi thiếu niên Lục Diệp đã ở trong quân đội, quân hàm một đường thăng cấp, luận về đánh úp bọn buôn ma túy ở biên giới hoặc là đánh gián điệp ngoại quốc, Lục Diệp tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh.
Thế nhưng, đối với chuyện nhà chuyện cửa anh không hiểu tí gì, vừa vào siêu thị lập tức hiện nguyên hình, đến thịt rau ở chỗ nào cũng không biết.
Vân Thường giảng giải cho anh nghe từng chút một, khó khăn lắm mới dẫn dắt anh mua rau thịt, lại mua gia vị, hai người mới đi về nhà được.
Sức Lục Diệp lớn, một tay nhẹ nhàng xách hai cái túi to đùng, một tay kia nắm chặt tay Vân Thường, dẫn cô qua đường quốc lộ, xuống đường ngầm, rất trôi chảy.
“Đi từ từ.” Vân Thường không theo kịp bước chân Lục Diệp, cô vừa gắng sức ghi nhớ đường đi còn phải đi theo nhịp bước của Lục Diệp, càng đi càng vất vả.
Lục Diệp không nói nhưng lại nghe lời đi chậm lại. Vân Thường thò tay sờ chóp mũi rịn mồ hôi, ngẩng đầu cười với Lục Diệp, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm “Cám ơn.” Người này tuy ít nói nhưng rất dễ chung sống, sẽ không cố ý làm khó cô vì cô không nhìn thấy. Có thể tìm được một người chồng như thế, cô đã thấy thỏa mãn rồi.
“Em nhớ đường thật chứ?” Rốt cuộc Lục Diệp không nhịn được hỏi ra tiếng, trong quân đội cũng có người có thiên phú đặc biệt như thế, nhưng Vân Thường chỉ là một cô gái bình thường, trong tình cảnh mắt không nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/40-ngay-ket-hon/2322642/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.