Vị giác con người thực ra nhạy hơn tưởng tượng, khi đã trưởng thành nếm lại những món được ăn thời thơ ấu thì đầu lưỡi sẽ tỏa ra hương vị của hồi ức, cuối cùng khiến ta nhịn không được lưng tròng nước mắt, kẹo Sa Sĩ, Vương Tử Diện, nước ngọt Đạn Châu, bánh mì dâu tây…
“Tiệm bánh mì ăn thật ngon” là một tiệm bánh mì mở cửa trên con đường cái cạnh trường tiểu học, bên cạnh là hãng mắt kính, đối diện là nhà in Sao Nhỏ, học sinh tiểu học mỗi khi tan học đi bộ về nhà thì đều đi ngang qua cửa hàng bánh mì này, tầm ba, bốn giờ hương thơm bánh mì mới ra lò sẽ lan tỏa thường khiến những đứa trẻ nhỏ phải dừng bước.
Trang trí của tiệm không sang trọng, bức tường vàng xám và bảng hiệu bạc màu từ trước đến nay chưa từng đổi mới, nhưng cửa kính thủy tinh của cửa hàng bánh mì mỗi ngày đều phải lau chùi đến sạch bong, mặc dù những đứa trẻ nhỏ thường lưu lại những vết bẩn ở phía trên nhưng cách ngày kính thủy tinh lại như mới.
Từ cửa sổ thủy tinh nhìn sang có thể thấy bánh mì đủ loại đủ kiểu được trưng bày, bánh có vẻ ngoài màu vàng đất thường thấy nhưng ăn lại vô cùng ngon, giống như người tạo ra chúng — thợ cả Vương dáng vẻ tròn tròn mập mập, có đôi mắt hí không thể phân biệt được là đang tỉnh táo hay đã ngủ gật nhưng đôi tay tròn trĩnh của bác có thể biến hóa ra từng ổ bánh mì rất ngon.
“Cháu muốn mua cái này!” Tôi cầm bánh mì đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-nghe-chi-nghiep-phuc-vu/52313/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.