Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường
165.
Ở đời có rất nhiều điều bất công.
Ví như lúc tôi yêu anh ấy, anh ấy không yêu tôi.
Lúc anh ấy yêu tôi, tôi đã chết rồi.
Yêu một người là một việc quá mệt mỏi.
Anh chỉ cần chậm một bước thôi, e rằng không thể ôm lấy người mà anh yêu nữa.
Tôi nhìn tiên sinh, ước một điều ước nhỏ nhoi.
166.
Tạ Thời Vũ mơ một giấc mơ, về Hứa Nguyện.
167.
Trong cơn mơ, Hứa Nguyện mặc bộ quần áo ở bệnh viện ngày đó, máu trên cổ đã được lau sạch sẽ, vết thương như một con rết dài vằn vện lộ ra.
Vẻ mặt cậu bình thản biết mấy, cánh môi hồng hạt mấp máy.
Ngọn lửa vờn quanh góc áo cậu, tia lửa lách tách kêu. Bóng hình cậu chìm trong ánh lửa bập bùng, trông thật xa vời.
Cậu dần biến thành những bụi tro tàn, một bàn tay thôi, có thể nắm trọn nó.
Nhưng tro tàn mà, dù có nắm được, nó cũng sẽ dần trôi xuống.
Tựa như một chiếc đồng hồ cát. Một chiếc đồng hồ cát không thể lật ngược.
Tạ Thời Vũ không bắt được cậu, đành trơ mắt nhìn cậu tan vào đất trời.
“Tiên sinh, mỗi lần ngài dừng chân tại một nơi, đó đều là nơi mà em đã từng nán lại.”
Dường như cậu nói vậy.
Nhưng lại không nói như vậy.
168.
Có vẻ cậu trai bao kia tìm chứng cứ thuận lợi lắm.
Tạ Thời Vũ đeo tạp dề, cúi đầu, thong thả làm bữa sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-ngay-sau-khi-toi-chet/3315037/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.