Canh thịt bò hải sản nóng hôi hổi, mùi thịt bò béo ngậy bắt đầu tỏa ra khắp xung quanh. Mặt Thời Kính Nhiên quả thực ngây như phỗng! Bọn họ chỉ gọi hai bát mì, một đĩa kim chi, thế mà lại còn được lãi thêm một bát canh! Chuyện này trong lịch sử ăn uống của anh đúng là xưa nay chưa từng có! Mặt anh không khỏi lúc xanh lúc trắng! Lòng tự trọng của đàn ông khiến cho anh nhất thời cảm thấy nhục nhã cực điểm! Vừa định bày tỏ cám ơn, liền nghe thấy Lãnh Tử Tình đối diện một trận nôn ọe, kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng Lãnh Tử Tình đang nôn khan… Mất mấy giây, Thời Kính Nhiên tràn đầy áy náy cự tuyệt ý tốt của chủ tiệm. Vội vàng kéo cánh tay Lãnh Tử Tình qua, ngón tay đặt trên cổ tay cô, nhíu mày: "Em… có thai?" Lãnh Tử Tình mặt đỏ lên, vội vàng rút tay lại, cầm đũa lên gắp một miếng mì, định đưa lên miệng. Chưa kịp ăn, Thời Kính Nhiên đã gạt đũa của cô ra: "Em mang thai, lại còn ăn cái này?!" Không khỏi cau mày trừng mắt với cô. Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn anh: "Sao vậy? Cái này… không ngon sao?" "Đây là mì lạnh đó! Đại tiểu thư của tôi à! Quên đi quên đi, phục vụ!" Thời Kính Nhiên gọi, yêu cầu một suất mì trứng nóng! "Này! Sao anh lại tự tiện như vậy? Em không thích ăn nóng!" Lãnh Tử Tình nhấc đũa lên định ăn vụng, bị Thời Kính Nhiên cả bát lẫn mì đều kéo đến trước mặt mình. "Này! Thời Kính Nhiên! Anh làm gì vậy? Anh mời người ta ăn cơm, một chút thành ý cũng không có?!" Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn hành động của Thời Kính Nhiên, trách móc! Ánh mắt của cô vẫn xoay quanh bát mì lạnh kia, đột nhiên dịch vị bắt đầu cuộn trào, có chút cảm giác thèm khát. "Tử Tình! Em mang thai, vì sao không nói với tôi? Mấy tháng rồi?" Thời Kính Nhiên hỏi rất tự nhiên. Lãnh Tử Tình không có tâm tình trả lời: "Mới hơn hai tháng, anh cũng không hỏi em." Cảm giác thèm khát ngày càng mạnh mẽ, cô bất giác hướng về bát mì lạnh kia mà nuốt nước miếng. Thời Kính Nhiên vừa nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của cô, không khỏi mỉm cười, vội vàng gọi nhân viên phục vụ, thúc giục làm nhanh lên một chút. Mì trứng nóng hôi hổi vừa đưa lên, Lãnh Tử Tình lại một trận nôn khan, cô vội dùng khăn giấy bịt miệng. Nhìn bát mì này, cảm giác thèm ăn lập tức biến sạch. Thời Kính Nhiên bất đắc dĩ, lấy một cái bát không, gắp một ít mì trong bát của Lãnh Tử Tình ra, sau đó đảo lên đảo xuống. Chỉ chốc lát sau, mì trong bát nhỏ đã nguội đi rất nhiều. Thời Kính Nhiên đưa bát qua, dịu dàng nói: "Ăn đi!" Lãnh Tử Tình nhìn thấy mì đã không còn hơi nóng, vẫn thật sự có ý muốn ăn. Cô có chút xấu hổ nói: "Cám ơn anh nha, anh hình như rất có kinh nghiệm!" Thời Kính Nhiên lườm cô trắng mắt: "Em rất không biết chăm sóc bản thân! Đã mang thai, sao lại có thể tùy tiện ăn mấy đồ ăn sống nguội này chứ!" Lãnh Tử Tình ăn một miếng mì, tấm tắc khen ngợi hương vị của mì ngon. Sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: "Anh thế nào? Vẫn một mình?" Thời Kính Nhiên bắt đầu ăn mì lạnh, câu được câu không trả lời… Cổ Dương quả thật là đời trước thiếu nợ Lôi Tuấn Vũ, trong lúc Lôi Tuấn Vũ nhìn đồng hồ đếm ngược đến ba, Cổ Dương liền xuất hiện ở văn phòng của hắn! "Này? Tình huống gì đây? Tôi vừa mới dựa vào vợ của tôi, được gần gũi chăm sóc cô ấy, cậu liền khẩn cấp kêu cứu?" Cổ Dương nhai kẹo cao su, dáng vẻ bất cần đời, xem ra tâm tình không tệ. "Thế nào? Cô gái của cậu chấp nhận cậu rồi? Cậu lại có thể vì cô ấy mà không trở về Mỹ?" Lôi Tuấn Vũ nhẫn nhịn hỏi. "Đúng! Để bọn họ đi gặp quỷ đi! Ai cũng không quan trọng bằng vợ con tôi! Có điều, Bối Nhi của tôi vẫn chưa chấp nhận tôi, chúng tôi hiện giờ chỉ là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng hiểu không? Chỉ có thể nhìn từ xa không được vuốt ve!" Cổ Dương thần bí nói, nhưng lại đắc ý dào dạt vì mình đã tiến triển thêm một bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Anh dựa vào công phu mặt dày mày dạn tu luyện nhiều năm qua của mình, vào ở nhà của Tát Bối Nhi. Tuy rằng bị cấm túc trong phạm vi quy định, nhưng Cổ Dương rất biết thế nào là đủ. Cái gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, anh hiện giờ rất thích tình trạng truy đuổi đến tận cùng này, rất vui thích nha! "Tôi không có tâm trạng đùa với cậu! Chỗ tôi xảy ra chuyện rồi!" Lôi Tuấn Vũ châm một điếu thuốc, cau mày nhăn mặt nói. "Chệch… quỹ đạo? Vũ? Cậu nói cậu chệch quỹ đạo phải không?" Cổ Dương nghiêm túc phân tích giúp Lôi Tuấn Vũ. "Đúng!" "Nói nghe một chút, tình huống gì?!" Cổ Dương tò mò ngồi xuống, tư thế chăm chú lắng nghe. Không còn dáng vẻ bất cần đời như lúc trước, dường như thật sự có thể giải quyết vấn đề cho Lôi Tuấn Vũ! Lôi Tuấn Vũ trầm tư một lát, liền nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Cổ Dương! Đương nhiên, hắn không bỏ sót nhân tố chủ quan là chính mình coi đối phương là Lãnh Tử Tình, và sự thật chính mình chỉ nhằm cho bản thân "hoàn thành" , mà không hề dính dáng đến cái cô gái tên Tiểu Mễ kia! Hắn có lẽ là muốn dùng cách này để Cổ Dương hiểu, hắn kỳ thực đã rất kiềm chế rồi! Hy vọng có thể giảm bớt tội lỗi của hắn. Cổ Dương không chút cười nhạo, ngược lại còn chân thành nhìn Lôi Tuấn Vũ, nói: "Mặc dù như vậy, thì có làm sao? Chẳng lẽ là lương tâm của cậu phát hiện? Cậu chủ động nói với Tử Tình cái chuyện này sao? Chẳng phải là ở câu lạc bộ đêm gặp dịp thì chơi thôi sao?! Cũng là giải quyết nhu cầu sinh lý của cậu, hoàn toàn có thể lý giải được!" Lôi Tuấn Vũ kịch liệt lắc đầu, nói: "Cô gái kia hôm nay đến công ty, Tử Tình cho cô ta mười vạn, là tôi sơ suất, tôi quên mất lời hẹn này!" Cổ Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng nghe hắn nói như vậy, cũng phân tích ra bốn năm sáu thứ! Nói như vậy, là cô gái kia chủ động nói chuyện này với Lãnh Tử Tình? Haiz! Vị lão huynh này cũng thật quá đáng!" "Cho nên?" "Tử Tình hiện giờ rất đau lòng, tôi chỉ là không nghĩ ra cách nào tốt để giải thích với cô ấy. Cậu hẳn là thường xuyên phải xử lý loại tình huống này!" Lôi Tuấn Vũ dập tắt thuốc, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Cổ Dương. Cổ Dương không khỏi giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái. Cái gì mà bảo anh thường xuyên phải xử lý loại tình huống này?! Anh bây giờ đã có một khoảng thời gian sống cuộc sống hòa thượng rồi! "Phương pháp của tôi rất đơn giản! Kiên quyết không chịu thừa nhận!" Cổ Dương kiên định nói, dáng vẻ như một chuyên gia. "Cậu nghĩ ra cái chủ ý quái gì thế?! Cô gái kia đã tìm đến cửa đòi tiền! Cậu cho là Tử Tình là đứa trẻ lên ba hay sao? Huống chi, cô ấy còn vì tôi mà bị sẩy thai!" Lôi Tuấn Vũ phiền toái vò đầu bứt tóc. "Hả? Có thai? Bị sẩy? Sao lại không cẩn thận như vậy?! Không sao, hai người cố gắng một chút, đến lúc đó chúng ta định hôn ước từ trong bụng mẹ!" Cổ Dương đột nhiên vẻ mặt hớn hở. "Cậu đừng có nhắc đến cái chữ kia được không! Nghe thấy tôi liền cảm thấy cả người không thoải mái!" Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình chính là hôn ước từ trong bụng mẹ, giờ đã là thời đại nào rồi, Cổ Dương còn nói đến chuyện đó! Quả thật là vớ vẩn! Hắn cũng không muốn con của mình sau này giống như bọn họ, cuộc sống loạn hết cả lên! Thế là Cổ Dương liền đứng dậy, cười nói: "Quan điểm của tôi chính là đánh chết cũng không chịu thừa nhận!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]