Chương trước
Chương sau
Hôm nay chỉ mới có một ngày, cô dường như đã gần hắn hơn rất nhiều, hiểu thêm hắn ở
một khía cạnh khác. Mà không khỏi nhớ lại, lúc trước khi hắn ở nhà hoặc sống cùng cô, dường như hắn không hề bận rộn như bây giờ?
Không khỏi tò mò hỏi: "Lúc anh ở nhà hình như không bận như vậy?"
Lôi Tuấn Vũ thản nhiên cười cười: "Lúc ở cùng em, anh chặn hết tất cả điện thoại công việc."
Lãnh Tử Tình sửng sốt, trong lòng nảy lên…
Đây là ý gì? Không khỏi nhìn vào mặt hắn, tinh tế phát hiện khóe mắt hắn thế mà lại có mấy nếp nhăn li ti, ghi dấu sự vất vả của hắn.
Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lãnh Tử Tình: "Em hình như rất thích nhìn lén mặt anh, thế nào? Vẫn vừa lòng chứ?"
Lãnh Tử Tình thiếu chút bị nghẹn! Hắn thật đúng là nói không ngượng miệng! Liếc trắng mắt, không nói không rằng! Bọn họ từ khi nào thì tốt đến mức có thể nói những lời như vậy?!
Có điều câu hắn vừa nói, ở trong lòng cô lại giống như một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, bắt đầu gợn sóng.
"Công việc đã quen chưa?" Lôi Tuấn Vũ chuyển đề tài.
"Không quen!" Lãnh Tử Tình cứng rắn trả lời. Có thể quen mới là lạ! Cô chán ghét cảm giác mình không làm được việc, giống như chính mình cái gì cũng không làm, ăn cơm miễn phí vậy.
"Ha ha, từ từ rồi sẽ quen!" Lôi Tuấn Vũ không cho là đúng.
"Sáng mai em ngồi xe của anh, chúng ta cùng nhau đi làm!" Lôi Tuấn Vũ yêu cầu.
"Không cần…"
"Anh không cho phép người phụ nữ của anh đi chen xe buýt!"
Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn hắn, buồn cười nói: "Ai nói tôi đi chen xe buýt? Tôi bắt taxi!"
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày, vẫn cố chấp như cũ nói: "Bắt taxi? Chẳng phải là rất lãng phí sao? Sử dụng hợp lý tài nguyên không tốt sao?"
Lãnh Tử Tình liếc trắng mắt, hắn biết nói ra hai chữ lãng phí thật đúng là không dễ dàng gì!
Không nói lời nào chính là ngầm đồng ý, Lôi Tuấn Vũ thản nhiên cười, tâm tình tốt kỳ lạ.
Trên đường hai người nói chuyện không nhiều, nhưng không khí lại tốt đến không ngờ, sự hờn dỗi ngẫu nhiên của cô lại là đang liếc mắt đưa tình.
Về đến nhà, ăn xong cơm tối, Lôi Tuấn Vũ không có dây dưa không dứt với cô như cô dự đoán. Mà là, tự động đi đánh răng rửa mặt, liền quay về phòng ngủ của hắn, không hề quấy nhiễu Lãnh Tử Tình. Còn rất khách sáo nói chúc ngủ ngon với cô.
Nhìn không thấu hắn, có lẽ hắn là làm việc quá mệt mỏi đi! Cả một ngày trời, phải giải quyết rất nhiều chuyện, lại phải họp hành, sức lực của hắn quả là tràn đầy không phải bình thường. Ngày mai hắn còn có một khách hàng quan trọng phải gặp mặt! Buổi tối không ngủ, thì làm sao có tinh thần! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Không khỏi cảm thấy buồn cười với những suy nghĩ nọ kia của mình. Người ta không đến quấy rầy cô, cô lại cảm thấy không bình thường! Không đến không phải rất tốt sao?! Cô cũng nghỉ ngơi cho thoải mái, cả một ngày nay, chính mình tuy cái gì cũng không làm, nhưng cũng không hề rảnh rang!
Nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nghĩ tới Thiên đạo thù cần, độc giả làm việc trên mạng kia.
Ngồi dậy mở máy tính ra. Quả nhiên, Thiên đạo thù cần đang online.
Lãnh Tử Tình liền chủ động chào hỏi: Thiên đạo thù cần, xin chào.
Lôi Tuấn Vũ vừa nằm xuống, di động liền kêu tít tít, hắn không khỏi nhăn mày, cô gái nhỏ này mới rời hắn không đến một phút, đã bắt đầu nghĩ đến người đàn ông khác? Nỗi tức giận vô cớ bất giác trào dâng. Trượt ngón tay, xem tin nhắn của Tử Dạ.
Thiên đạo thù cần: Tôi không ổn!
Kỳ thật, hắn sớm như vậy đã đi nằm, cũng là định chờ Tử Dạ online trong thế giới ảo. Không ngờ, cô lại còn đi trước mình một bước.
Đêm qua cố ý đi mua một chiếc điện thoại di động màn hình rộng, chính là để nói chuyện với Lãnh Tử Tình! Chiếc điện thoại thương vụ kia đã sớm bị hắn tắt nguồn, yên nghỉ ở một bên.
Lãnh Tử Tình: Sao vậy?
Thiên đạo thù cần: Tôi rất buồn chán.
Phụ nữ bình thường khá là đa sầu đa cảm, bởi vậy đối với người đàn ông chủ động tỏ ra yếu đuối, sẽ không có phòng bị. Nhiều năm kinh nghiệm của Lôi Tuấn Vũ cho hắn biết. Mà Lãnh Tử Tình này bản tính lương thiện càng dễ dàng ban tặng lòng thương hại.
Lãnh Tử Tình nghĩ hắn vẫn buồn chán vì căn bệnh khó nói của mình, liền muốn tìm cách chữa trị cho hắn. Vì thế cô vội mở trang Baidu tìm kiếm bệnh viện chữa trị trở ngại về khả năng tình dục, hy vọng có thể giúp hắn.
Thấy Lãnh Tử Tình không trả lời, hắn tiếp tục viết: Em đang ở đâu?
Lãnh Tử Tình trả lời chung chung: Tôi đang ở nhà.
Thiên đạo thù cần: Đang làm gì?
Lãnh Tử Tình: Đang giúp anh.
Thiên đạo thù cần: Giúp tôi?
Lãnh Tử Tình: Đúng vậy, tôi đang tìm bệnh viện có thể chữa trị căn bệnh khó nói của anh, hy vọng có thể giúp anh!
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại, day day thái dương, hắn thật đúng là có thể kiếm tội cho mình! Cô gái nhỏ này lại lương thiện đến mức ngay cả chuyện của một người xa lạ cũng phải xen vào! Thật là đủ ngây thơ!
Thiên đạo thù cần: Không cần lãng phí thời gian! Căn bệnh của tôi vốn là không thể chữa được!
Lãnh Tử Tình không khỏi có chút ngẩn người, ngữ khí của hắn sao lại bất lực như vậy? Cô dường như nhìn thấy vết thương của hắn đang từ từ nứt ra.
Lãnh Tử Tình: Anh không được nản lòng, nhất định sẽ có cách!
Thiên đạo thù cần: Đừng nhắc đến tôi nữa, nói về em đi. Hôm nay em đã làm những gì? Có viết truyện không?
Lãnh Tử Tình nghĩ đến hành trình hôm nay của mình, lại nghĩ đến Lôi Tuấn Vũ, liền than thở:
Không có! Đã mấy ngày không viết rồi.
Đột nhiên có một loại xúc động, một nỗi xúc động muốn bày tỏ. Bởi vì xa lạ, cho nên liền càng thêm muốn nói hết ra!
Lãnh Tử Tình: Anh kết hôn chưa?
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, nhìn lời nói thẳng thắn của cô, không khỏi nghiến chặt răng. Cô gái nhỏ này đang làm gì vậy? Cùng một người đàn ông xa lạ nói chuyện kết hôn? Ngẩng đầu trừng mắt nhìn cánh cửa đi thông kia, thật muốn chui qua đó chất vấn cô.
Thiên đạo thù cần: Chưa. Người như tôi thế này sao có tư cách kết hôn chứ? Ngay cả bạn gái cũng không có!
Lòng Lãnh Tử Tình không khỏi run lên! Đúng vậy, cô sao lại chỉ nghĩ đến muốn nói hết phiền muộn của mình, lại quên mất nỗi đau khổ của anh ta, còn hỏi ra như vậy! Vội giải thích: Xin lỗi, tôi không có ý đó! Tôi không cố ý, tôi chỉ là…
Thiên đạo thù cần: Không sao! Tôi biết. Còn em? Em đã kết hôn chưa?
Lãnh Tử Tình hít một hơi thật sâu, viết trái với lòng mình: Cũng chưa.
Lôi Tuấn Vũ thật sự cười nhạo, hắn cho rằng chỉ có một mình hắn không nói sự thật, nhưng cô gái nhỏ này lại cũng che giấu nội tâm! Ha ha, được lắm, trẻ nhỏ dễ dạy!
Thiên đạo thù cần: Nhất định sẽ có rất nhiều người thích em, em tài hoa như vậy, nhất định cũng là một mỹ nữ.
Lãnh Tử Tình cười nhẹ: Tôi không phải là mỹ nữ đâu! Anh chưa nghe nhà văn nhiều "khủng long" sao?
Thiên đạo thù cần: Khủng long?
Lãnh Tử Tình lại cười, không thể nào, hắn thế mà lại không biết khủng long? Không phải là làm việc trên mạng sao? Vội vàng viết: Chính là phụ nữ xấu đó! Tôi rất xấu rất xấu!
Lôi Tuấn Vũ nhìn lời giải thích vội vàng của Lãnh Tử Tình, đột nhiên bật cười vui vẻ! Cô thật đúng là biết trợn mắt nói dối. Tuy cô không được coi là đại mỹ nữ, nhưng tổng thể vẫn khá là thanh tú! Sao có thể coi là phụ nữ xấu chứ?! Cô đang khiêm tốn sao? Lùi một bước trời cao đất rộng?! Nói chung vẫn có chút chỉ số thông minh!
Thiên đạo thù cần: Tôi thích phụ nữ xấu!
Lãnh Tử Tình sửng sốt: Sao có thể, ai lại không thích mỹ nữ chứ! Anh đang cười nhạo tôi thì phải!
Thiên đạo thù cần: Sao tôi có thể cười nhạo em? Trường hợp tôi thế này, có phụ nữ xấu chịu nói chuyện cùng tôi, tôi đã vạn phần cảm tạ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.