Lãnh Tử Tình bị Lôi Tuấn Vũ đón về nhà. Thật cẩn thận nằm xuống giường. Lôi Tuấn Vũ liền vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, một bát mì nóng hổi đã ra lò. "Thật sự lại là mì à?" Lãnh Tử Tình không khỏi khinh thường. Cô nhớ hắn từng nói, hắn chỉ biết làm mì. "Ăn mày còn đòi xôi gấc?" Lôi Tuấn Vũ châm chọc vẻ giận dỗi. Phải biết rằng dù là mì, có thể nếm thử tay nghề của hắn cũng là chuyện rất không dễ dàng gì rồi! Cô lại còn chê bai. Lãnh Tử Tình trề môi, vừa đúng lúc mình cũng đói rồi, nhìn bát mì này cũng thật là thơm. Vừa định nhận lấy bát mì, lại thấy Lôi Tuấn Vũ bá đạo ngồi xuống bên cạnh giường cô, dùng đũa gắp một miếng, thổi thổi, đưa qua. Hả? Hắn muốn bón cho cô ăn sao? Tay cô đâu có hỏng! "Em… có thể tự ăn!" Lãnh Tử Tình có chút không quen với hành động quá mức gần gũi này. "Há miệng!" Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ vô cùng kỳ quái, như là vô cùng không hài lòng với sự từ chối của cô. Lãnh Tử Tình nhìn vẻ mặt đen xì của hắn, vội vàng ngoan ngoãn mở miệng, nhẹ nhàng ăn gắp mì hắn gắp cho cô, sợi mì dài rơi xuống cô liền hút vào miệng, nhanh đến mức suýt chút nữa thì sặc. Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đôi môi mấp máy của cô, yết hầu bất giác động đậy theo, tiếp đó liền gắp một miếng nữa, thổi thổi rồi đưa lên. Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng nhấm nháp, hương vị cũng không tệ, có lẽ là do mình đói quá. Nhìn thấy gắp mì tiếp theo đưa đến miệng, cô lại há miệng ra, ăn lấy, nhưng đuôi sợi mì này vẫn còn ở cạnh môi. Lôi Tuấn Vũ dường như không kịp suy nghĩ liền ghé sát lại, ăn luôn sợi mì bên môi cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nhấm nháp dư vị của đuôi sợi mì, còn chậc chậc lưỡi: "Ừm, mùi vị cũng không tệ!" Lãnh Tử Tình lập tức đỏ bừng tận cổ, ghê chết đi! Hắn lại còn ăn nước miếng của cô! "Anh… để em tự ăn!" Vội đoạt lấy cái bát trong tay hắn, kích động gắp một miếng lên ăn, cũng không ngờ lập tức bị bỏng đầu lưỡi. "Á!" Lãnh Tử Tình vội vàng rụt lưỡi lại, không ngừng hít hà, lấy tay quạt gió, trời ạ! Nóng quá! "Em không có đầu óc phải không?! Ăn miếng mì cũng có thể bị bỏng!" Lôi Tuấn Vũ vội vàng đoạt lấy bát mì của cô, một tay nắm lấy cằm cô, buồn bực quát, "Há miệng ra!" Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn thè lưỡi, để Lôi Tuấn Vũ nhìn cho rõ, giống như là kiểm tra gia súc vậy. "Vẫn may, không nghiêm trọng!" Lôi Tuấn Vũ trừng mắt lườm cô, sau đó đi ra ngoài. Cái gì vậy! Hắn là ánh mắt gì vậy, nếu không phải hắn vô duyên vô cớ ăn mất sợi mì bên miệng cô, cô đâu đến nỗi bối rối như vậy? Tức giận đến mức hai cánh tay xoắn lại, dựa vào thành giường, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia! Làm gì vậy?! Cứ như vậy tức giận bỏ đi?! Thật là quá đáng! Nếu không phải mì hắn làm nóng như vậy, cô đâu đến nỗi bị bỏng cả lưỡi chứ! Dù sao nói đi nói lại đều là lỗi của hắn! Cô hiện giờ là bệnh nhân, là phụ nữ mang thai, chẳng lẽ hắn không thể dịu dàng một chút sao? Lãnh Tử Tình lại không ý thức được, lúc này cô giống một cô vợ nhỏ, chờ mong sự sủng ái của người chồng! Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn Vũ lại đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm theo một bình nhựa. Lãnh Tử Tình tò mò nhìn hắn. Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng vẻ như là rất không tình nguyện, mở bình nhựa ra. Nhất thời, một mùi thảo dược liền bay ra tràn ngập. "Làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình hoảng sợ nhìn thứ trong tay hắn. Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, đột nhiên nhíu mày, có chút xấu xa nói: "Cho em uống thuốc độc, em có sợ không?" Lãnh Tử Tình ngửi mùi hương trong không khí, đột nhiên bịt miệng, cau mày nói: "Em không xịt! Em biết đây là thuốc xịt dưa hấu! Em không xịt, buồn nôn lắm!" Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên cười nhạo: "Cũng tàm tạm, có chút kiến thức thông thường! Lại đây, há miệng!" Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã nói mấy lần "Há mồm"! Thật quá bá đạo! Hắn bắt cô há mồm, cô lại không há! Mùi vị này, xưa nay cô đều không thích, bây giờ ngửi thấy, lại thấy buồn nôn chết đi được! Liền lấy tay bịt cả mũi lại! "Em đang kháng chỉ sao?" Lôi Tuấn Vũ lại còn nói đùa? Lãnh Tử Tình quả thực kinh ngạc đến rớt tròng mắt. Nguồn truyện: Truyện FULL Lôi Tuấn Vũ thừa dịp cô đang ngây người, kéo tay cô ra, thuận thế giữ chặt cằm cô, dễ dàng xịt lên đầu lưỡi cô, ngắm chuẩn xịt vào đầu lưỡi ửng đỏ của cô. "Ọe!" Lãnh Tử Tình bị mùi vị thảo dược ghê tởm mang theo hơi lạnh tràn đầy đầu lưỡi, dạ dày lập tức bắt đầu lộn nhào như phản xạ có điều kiện! Thật sự không thể khống chế cảm giác buồn nôn này, Lãnh Tử Tình liền khom người nôn ra. Hai miếng mì vừa mới ăn vào liền nôn hết ra sàn nhà, mùi vị thảo dược lẫn với mùi ô uế lập tức tràn ngập khắp phòng. Lôi Tuấn Vũ trợn trừng mắt, không dám tin nhìn Lãnh Tử Tình, cô lại còn nôn ra?! Cau mày nghiêm mặt trừng mắt nhìn mấy thứ ô uế kia, Lôi Tuấn Vũ dựng đứng hết tóc gáy. Lãnh Tử Tình đương nhiên biết Lôi Tuấn Vũ xưa nay là một người đàn ông sạch sẽ quá mức, không chịu được những thứ bẩn thỉu này, nhưng cô đâu có cách nào! Cô ngay cả xuống khỏi giường còn không kịp, liền nôn ngay ra! Cúi đầu nhìn xuống đất, đột nhiên lại một trận quay cuồng, nôn nao một chút, lại nôn ra toàn nước chua. Lãnh Tử Tình xấu hổ vỗ ngực mình, trời ạ! Trong dạ dày hình như đã hình thành thói quen, chỉ muốn lộn nhào lên, nhưng hình như cũng không nôn ra được thứ gì nữa! Lôi Tuấn Vũ biểu hiện kỳ quái, vội vàng lấy giấy ăn trên tủ đầu giường, đưa cho Lãnh Tử Tình. Khóe mắt liếc đến nước miếng rớt bên khóe miệng cô, không khỏi co rúm miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thế mà lại có thể tạo thành hình ảnh ghê tởm như vậy! Cô là cố ý có phải không?! "Ừm," khẽ hắng giọng, "Em… vẫn ổn chứ?" Lãnh Tử Tình khẽ gật đầu. Cô vẫn ổn? Hắn không có mắt sao! Như vậy mà còn hỏi vẫn ổn chứ?" Liếc mắt nhìn chỗ nôn dưới đất, lại xua xua tay trong không khí, Lôi Tuấn Vũ liền bế ngang Lãnh Tử Tình lên. "Á! Anh làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình kinh ngạc kêu lên, dạ dày trống trơn nhộn nhạo một chút. "Đêm nay chúng ta ngủ ở cách vách, chỗ này… để anh dọn sạch đã." Lôi Tuấn Vũ không tình nguyện nói. Lãnh Tử Tình hơi ngạc nhiên nhìn hắn, hắn thật sự muốn thu dọn chỗ nôn của cô?! Hắn không cảm thấy ghê tởm sao? "Hay là… để em tự dọn đi! Anh mau bỏ em xuống!" Lãnh Tử Tình giãy khỏi vòng tay hắn, liền đi đến phòng vệ sinh lầy đồ dọn dẹp đến, đi qua Lôi Tuấn Vũ, liền bước vào phòng ngủ. "Ọe!" Lãnh Tử Tình vừa mới cúi người, nhìn thấy chỗ nôn, lập tức liền muốn nôn ra! Trong dạ dày trống trơn không có cái gì! Chỉ nôn ra một chút nước chua! "Ngốc ạ! Tránh ra! Sang phòng bên kia!" Lôi Tuấn Vũ ở sau người cô quát lên. Lãnh Tử Tình vội vàng quay đầu, rành rành phát hiện Lôi Tuấn Vũ đeo găng tay cao su thật dày, mặc tạp dề, đeo khẩu trang… Đúng là dáng vẻ làm thí nghiệm vi khuẩn! "Phì!" Lãnh Tử Tình không khỏi phì cười, đứng lên, rời khỏi phòng ngủ dưới ánh mắt cảnh cáo của hắn. Tiếng cười tiếp đó liền vang lên ngoài cửa…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]