Lôi Tuấn Vũ ôm Lãnh Tử Tình trong lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng du ngoạn trên thân thể non mềm của cô. Cảm giác thỏa mãn mà chân thực, làm cho tâm tình hắn vô cùng vui sướng. Lắng nghe tiếng hô hấp của Lãnh Tử Tình bên tai, trước mắt nhìn thấy mái tóc rối loạn của cô, xõa tung trước ngực mình, nỗi mê li sau vui thích kia vẫn còn tràn ngập trong phòng. Ngôi nhà này đã bao lâu không có hương vị của cô rồi?! Lôi Tuấn Vũ không khỏi nghiêng người hôn lên tóc cô, vô cùng quyến luyến đưa thân thể cô gần sát ngực mình. Cảm nhận thân nhiệt của cô, mềm mại như vậy, khiến người ta nhộn nhạo trong tim như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. Đôi chân mạnh mẽ vẫn bá đạo gác trên thắt lưng cô, nơi cứng rắn kia lại càng áp vào mông cô, từng cơn hưng phấn lại khiến hắn có nỗi xúc động nguyên thủy. Lôi Tuấn Vũ liền lật người cô lại, nhìn dung nhan đáng yêu của cô lúc đang ngủ say, rốt cuộc kìm lòng không đậu, liền thuận thế hôn lên môi cô, cái lưỡi tráng kiện nhân cơ hội trượt vào trong miệng cô, quấy đảo cái lưỡi tĩnh lặng của cô. Lãnh Tử Tình vốn đang ngủ say bị quấy rầy có chút mất kiên nhẫn, cô nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc vào trong chăn, sau đó tiếp tục giấc mộng. Lôi Tuấn Vũ không khỏi cười khẽ, bắt đầu hôn lên cổ cô, chỉ dừng lại một chút, liền bắt đầu ngậm lấy nụ hoa của cô. Ông trời ơi! Lôi Tuấn Vũ phát hiện chính mình đã yêu hương vị này mất rồi, cảm giác thật tuyệt! "Ưm…" Lãnh Tử Tình bất an lấy tay đẩy cái trán trước người mình ra, yêu kiều nỉ non, hình như là không hài lòng với kiểu quấy rầy này, làm hỏng mộng đẹp của cô. Lôi Tuấn Vũ lại thuận thế bắt lấy hai tay của cô, đặt trước ngực mình, dẫn dắt cô vuốt ve thân thể của mình. Một bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống nơi tư mật của cô, bắt đầu trêu đùa thăm dò… Bệnh viện phụ sản. Lãnh Tử Tình đỏ mặt ngồi dựa trên giường bệnh, khiêm tốn nghe bác sỹ dạy bảo. Lôi Tuấn Vũ thì đen mặt tựa vào một bên tường, trừng mắt nhìn sau gáy bác sỹ. "Người trẻ tuổi! Cho dù không có văn hóa, cũng hẳn là biết kiến thức thông thường chứ! Cô có biết mình đang mang thai không?" Ánh mắt sắc bén của bác sỹ xem xét Lãnh Tử Tình, hỏi. Lãnh Tử Tình thẹn thùng gật đầu. "Còn cậu? Vậy cậu có biết vợ cậu đang mang thai không?" Người phụ nữ gần năm mươi tuổi này quay đầu trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ. Lôi Tuấn Vũ ho nhẹ không nói năng gì. Bác sỹ tiếp tục quở trách: "Hai người đều đã biết, vậy là cố ý làm như vậy hả?! Người trẻ tuổi, nếu đã không muốn có con, thì phải áp dụng biện pháp chứ! Đừng có đợi đến khi có thai rồi lại muốn phá thai, như vậy rất hại người đó!" Lôi Tuấn Vũ vừa nghe, đột nhiên kéo cánh tay bác sỹ, nghiêm túc hỏi: "Chị nói cái gì? Phá thai? Ai nói với chị cô ấy muốn phá thai?! Người chết tiệt nào nói với chị!" Bác sỹ kia bị hắn dọa tới mức sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, chớp chớp mắt nói: "Hai người không định phá thai?" Lôi Tuấn Vũ đen mặt nói: "Nếu chị dám giết con của tôi, tôi sẽ để chị về nhà ăn chính mình!" Bác sỹ vẻ mặt sợ hãi, sau đó bỗng nhiên thay đổi nét mặt, gạt tay Lôi Tuấn Vũ ra, lớn tiếng quát: "Cái cậu này không biết chịu trách nhiệm! Nếu muốn có con, cậu nên biết thời kỳ đầu của thai kỳ không được chung phòng! Cậu vừa mới làm gì với vợ của cậu? Hả?!" Người phụ nữ này dùng một ngón tay chỉ vào vai Lôi Tuấn Vũ, dúi một cái, tuy rằng Lôi Tuấn Vũ vẫn không động đậy chút gì, nhưng sự tức giận của cô ta quả thực tạo nên hiệu quả không nhỏ. Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại, chẳng lẽ hắn vừa mới cùng cô làm yêu đã làm tổn thương đến cái thai sao?! Người phụ nữ này vừa thấy Lôi Tuấn Vũ không nói không rằng, thanh âm liền càng thêm cao vút, đúng lý hợp tình mà mắng: "Người trẻ tuổi, tôi là người đã từng trải qua! Cậu cho rằng tôi không nhìn ra hai người đã làm cái gì sao?! Vợ cậu ra máu, hoàn toàn là do cậu không chịu trách nhiệm! Cậu nói để tôi về nhà ăn chính mình, là chính cậu muốn giết con của cậu!" Lôi Tuấn Vũ liền xốc cổ áo người phụ nữ này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ghét nhất là bị người khác mắng mỏ bậy bạ trước mặt tôi! Tôi mặc kệ là trách nhiệm của ai, nếu vợ và con tôi có một người xảy ra chuyện, tôi sẽ chỉ hỏi một mình chị!" Lãnh Tử Tình vội vàng kêu: "Tuấn Vũ, anh làm gì vậy! Không được đối xử với bác sỹ như vậy!" Bác sỹ này chẳng những không sợ, mà ngược lại càng thêm lớn tiếng: "Người trẻ tuổi! Nửa đêm nửa hôm tôi ra đây khám bệnh không phải là để cậu uy hiếp! Nếu cậu còn vô lễ với tôi, tôi dám đảm bảo, không quá nửa giờ, cậu có thể nhìn thấy hình hài con của cậu, ngâm trong bình formalin trưng bày!" Một câu nói làm Lôi Tuấn Vũ cả người chấn động, hắn vội buông lỏng tay, dường như nhìn thấy một cục thịt trôi nổi trong bình, thật khủng khiếp! Tóc hắn như cũng dựng đứng hết lên. "Á" Lãnh Tử Tình nghe cũng toàn thân run rẩy, bụng dưới truyền đến một cơn co thắt, cô kinh ngạc toát mồ hôi lạnh, vội vàng ôm lấy bụng. Lôi Tuấn Vũ liền vọt ngay đến trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở đâu?" Bác sỹ kia cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, người trẻ tuổi! Nhìn cậu đối với vợ vẫn coi như là không tồi, tôi liền tha cho cậu một lần. Cậu ra ngoài trước, ở đây giao cho chúng tôi." "Tôi là chồng cô ấy, tôi muốn ở cùng cô ấy!" Lôi Tuấn Vũ hoàn toàn không nghe lời nói kia. Trên mặt bác sỹ kia rõ ràng nhăn nhó, cô ta bắt đầu nghiến răng, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Xin đừng cản trở công việc của tôi!" Lôi Tuấn Vũ còn muốn nói gì đó, Lãnh Tử Tình vội vàng ngăn hắn lại, có chút yếu ớt nói: "Anh ra ngoài trước đi! Nghe lời bác sỹ!" Lôi Tuấn Vũ ừm một tiếng, giống một chú chó lông xù nghe lời, hôn vào má Lãnh Tử Tình, liền đi ra ngoài. So với dáng vẻ đỏ mặt tía tai tranh cãi với bác sỹ vừa nãy quả thực là hai người! Bác sỹ kia lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Lãnh Tử Tình, tò mò hỏi: "Hai người thật sự muốn có đứa con này?" Lãnh Tử Tình cắn môi, do dự một chút, vẫn là miễn cưỡng gật gật đầu. Kỳ thật, cho dù Lôi Tuấn Vũ không muốn, cô chẳng phải cũng đã hạ quyết tâm rồi sao? Nhưng mà, vừa nãy nhìn thấy thái độ của Lôi Tuấn Vũ, cô lại có chút không biết nên làm thế nào. Cô không biết cô đang nghĩ như thế nào. Nhưng, từ vẻ mặt kích động rõ ràng của hắn, hắn rất để ý đến đứa con của cô! Bác sỹ đột nhiên nở nụ cười: "Nếu vậy, thì về nhà bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, không cần làm gì cả. Nhất là không được chung phòng." Lãnh Tử Tình kinh ngạc mở lớn mắt, có chút lo lắng hỏi: "Bác sỹ, chỉ như vậy thôi sao? Con của tôi không sao chứ?" "Yên tâm đi! Không có việc gì! Căn cứ vào tình hình của cô, hẳn là sinh hoạt vợ chồng không phù hợp khiến cho niêm mạc bị tổn thương, dẫn đến xuất huyết bất thường, ngày mai sẽ ngừng xuất huyết, đối với thai nhi và thân thể cô không thương tổn lớn lắm. Nhưng tôi vẫn nhắc nhở cô, ba tháng đầu thai kỳ, là giai đoạn phôi thai mới phát triển, cuống rốn vẫn chưa hình thành, phôi thai bám vào mặt trong tử cung của cơ thể mẹ cũng không bền chắc. Nếu không cẩn thận, thì rất dễ bong ra, dẫn đến sảy thai. Hai người tốt nhất phải kiềm chế!" Lãnh Tử Tình đỏ mặt đáp lời…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]