Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, vì sao trong lòng lại có một nỗi thất vọng kỳ lạ nhỉ?!
Đi Mỹ, sẽ là cuộc sống như thế nào? Lãnh Tử Tình nhìn mọi người đi đi lại lại ở sân bay, thản nhiên nở nụ cười, sắp phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn, thật sự là có chút lưu luyến. Rất muốn bốc lấy một nắm đất quê hương, ấp vào trong ngực, để gần nơi trái tim…
Bất chợt, bóng dáng một cô gái xinh đẹp và một cậu bé từ xa bước lại gần, đập vào tầm mắt cô.
"Mộng… Hướng dẫn viên Mộng! Mộng Ba!" Lãnh Tử Tình kinh ngạc kêu lên.
Cô gái kia nghe thấy tiếng gọi liền nhìn xung quanh, giây phút vừa nhìn thấy Lãnh Tử Tình, lập tức liền nở nụ cười tươi rói: "Tử Tình?!"
Cậu bé con hình như cũng bị Mộng Ba cuốn hút, lộ ra nụ cười thân thiện, nói: "Mẹ, cô này là bạn của mẹ hả?"
"Này!" Mộng Ba kêu lên như phải bỏng, "Đã nói rồi, cô không phải là mẹ cháu, đừng có nói lung tung!"
Lãnh Tử Tình tò mò nhìn cậu bé con ước chừng khoảng năm sáu tuổi này, dáng vẻ thật tuấn tú! Nhìn còn có chút quen quen, trong chốc lát khong nghĩ ra đã từng gặp ở đâu.
"Tử Dạ? Bạn của em?" Hoa Bá đi tới, cười hỏi.
"Ừm, là hướng dẫn viên mà lần trước cùng em đi Việt Nam. Lại đây, em giới thiệu một chút, đây là hướng dẫn viên Mộng Ba. Đây là Hoa Bá, bạn của mình." Lãnh Tử Tình nhiệt tình giới thiệu.
Hoa Bá có chút không vừa lòng lắm với cách xưng hô này, cô ngay cả chữ "tốt" cũng cắt đi.
Liền tiến lên trước, ôm lấy vai Lãnh Tử Tình, cười nói: "Đúng, tôi là bạn của Tử Dạ, bạn rất tốt rất tốt!"
Cố ý nhấn mạnh hai chữ rất tốt rất tốt làm cho Mộng Ba một trận kinh ngạc! Tử Tình chẳng phải là đã kết hôn rồi sao? Hơn nữa, người kia… Chồng của cô không phải là Lôi tổng sao?
Nhưng mà, bọn họ… đây là… Rất thức thời không muốn hỏi nhiều, thế là liền hồ hởi nói: "Ồ, xin chào!"
Lãnh Tử Tình gạt bàn tay anh đang để trên vai cô ra, chỉ chăm chăm nhìn vào cậu bé trong tay Mộng Ba, còn vươn tay nhéo nhéo vào má cậu: "Đáng yêu quá! Hướng dẫn viên Mộng, từ khi nào cậu có con trai lớn như thế này vậy?!"
Mộng Ba vội vàng kêu lên: "Phủi phui phủi phui! Người ta còn chưa kết hôn mà! Cậu đừng có chụp mũ lung tung! Mình dẫn đoàn vừa xuống sân bay, còn chưa ra khỏi sân bay đây này! Cậu bé này có lẽ là bị lạc người thân, túm lấy mình gọi mẹ! Haiz! Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, sao cậu cũng a dua theo cho loạn thêm vậy!
Lãnh Tử Tình vừa nghe liền cười ha ha: "Còn có chuyện như vậy sao?! Này, anh bạn nhỏ, vì sao cháu gọi cô này là mẹ vậy?! Người ta còn chưa kết hôn đâu đấy!"
Cậu bé cười hiền lành: "Cháu biết! Nhưng cháu thích cô ấy làm mẹ của cháu!"
Mộng Ba thiếu chút nữa tức giận! Vội vàng nói: "Tử Tình, kệ nó đi. Mình đã nói với nó n lần rồi, nó rất cố chấp! Lát nữa mình đưa nó đến cho nhân viên phục vụ ở sân bay. Đúng rồi, lần trước ở đảo Thiên Đường cậu bị ngất, cậu có biết không bọn mình đều sợ hết hồn!
Chồng cậu còn gọi cả máy bay tư nhân, suốt đêm đưa cậu về đây! Tình huống đó, quả thật khiến mình rất cảm động!"
Lãnh Tử Tình bị cô nói có chút xấu hổ, cũng cười phụ họa theo. Còn Hoa Bá thì lại nheo nheo mắt, tò mò lắng nghe hai người trò chuyện.
"Nhìn cậu bây giờ không sao rồi, mình cũng yên tâm! Vẫn lo lắng cho cậu suốt đó! Lần này cậu định đi đâu? Lại đi công tác à?!" Tròng mắt Mộng Ba còn liếc qua liếc lại mấy lượt giữa cô và Hoa Bá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Cậu bé kia cũng không sốt ruột, ngoan ngoãn để Mộng Ba dắt tay, dường như coi cô ấy là mẹ của mình vậy! Làm cho Lãnh Tử Tình nhìn thấy liền muốn cười.
"Ừm, mình muốn đi Mỹ!" Lấy ra bút, viết một dãy số, còn có mã số QQ, đưa cho Mộng Ba, "Cầm lấy, đây là cách thức liên lạc của mình, có rảnh thì liên lạc nhé!"
Mộng Ba vội nhận lấy, cũng cười nói: "Được rồi, mình còn phải dẫn đoàn đây! Mình đi giải quyết nó đã, chúng mình liên lạc sau nhé!"
Lãnh Tử Tình cười cười, đột nhiên chợt xúc động, tiến lên một bước ôm lấy Mộng Ba. Ôm thật chặt, giống như là phải vĩnh biệt vậy.
Mộng Ba cũng có chút xúc động, thanh âm nức nở nói: "Làm gì vậy, làm mình cũng muốn khóc rồi!"
Nước mắt Lãnh Tử Tình liền trào ra! Cô ấy nhắc đến chuyện đảo Thiên Đường để làm gì, khiến cho đầu óc cô lúc này rối loạn hết cả lên! Muốn đi cũng không nỡ.
"Này, cậu làm sao vậy?! Đừng khóc nữa! Cũng không phải là không bao giờ gặp lại nữa!"
Giọng Mộng Ba cũng run run xúc động.
Hoa Bá đưa cô một tờ khăn giấy, Lãnh Tử Tình vội vàng lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, nói: "Ngại quá, nhìn thấy cậu liền xúc động quá! Được rồi, mau đi đi! Mấy người khách của cậu chắc là sốt ruột lắm rồi!"
Mộng Ba vẫy tay tạm biệt Lãnh Tử Tình, kéo tay cậu bé đi đến phía quầy phục vụ.
"Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cô?" Nhân viên làm việc ở quầy phục vụ vô cùng nhiệt tình, giọng nói cũng rất thân thiết.
"Vâng, cậu bé này bị lạc người thân, tôi nghĩ các cô hẳn là có cách giúp nó tìm được người thân của nó." Mộng Ba chỉ vào cậu bé trong tay nói.
"Ồ? Lạc đường? Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy?" Nhân viên phục vụ hỏi.
"Cô ấy là mẹ cháu!" Lời cậu bé khiến người ta kinh ngạc.
"Này, ai là mẹ của cháu?! Chẳng phải cô đã nói rồi sao, đừng có nói lung tung nữa! Cô còn có chuyện quan trọng phải làm, cháu đừng có quấy rầy nữa, biết không?!"
Mộng Ba có ý muốn thuyết phục nó, muốn nó đừng có cố tình gây sự như vậy nữa.
"Mẹ là mẹ của con. Mẹ tên là Mộng Ba, năm nay ba mươi tuổi. Là hướng dẫn viên du lịch!"
Cậu bé thuộc như lòng bàn tay.
Hả? Sao nó lại biết? Mộng Ba há hốc miệng, có thể nhét vừa một quả táo.
"Tiểu thư, cô là Mộng Ba?" Nhân viên phục vụ hỏi.
Mộng Ba gật đầu một cách cứng ngắc.
"Ba mươi tuổi?"
"Vâng."
"Là hướng dẫn viên du lịch?"
"Vâng."
"Thưa quý cô, xin cô đừng có đùa chúng tôi như vậy nữa, công việc của chúng tôi rất bận!
Xin cô chăm sóc tốt con của cô!" Ngữ khí của nhân viên phục vụ rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.
Mộng Ba quả thực hết chỗ nói! Buồn bực dắt cậu bé qua một bên chất vấn: "Nói đi! Sao cháu lại biết tên cô?"
Cậu bé cười rất vô tội, thật thà nói: "Chồng của mẹ nói đó."
"Chồng của cô?! Trời ạ! Ông bà ông vải ơi, cô đâu có chồng, cô còn chưa có kết hôn mà!"
"Mẹ nhìn kìa, ở bên kia kìa! Ba và con đã chờ mẹ nửa ngày rồi!" Cậu bé dùng ngón tay chỉ về hướng đối diện.
Ánh mắt giết người của Mộng Ba nhìn qua, lập tức liền sợ ngây người… Khang… Khang Huy?
Lãnh Tử Tình mắt sưng đỏ cùng Hoa Bá đi vào cổng kiểm tra an ninh.
"Cô ấy nói đảo Thiên Đường là chuyện gì vậy?" Hoa Bá tò mò hỏi.
Lãnh Tử Tình cả người chấn động, sau đó cười cười nói: "Đã qua rồi!" Hết sức phối hợp với kiểm tra an ninh, đáy lòng đột nhiên có một giọng nói đang tranh cãi, nếu hiện giờ hắn xuất hiện, liệu cô có thể không ngại chuyện cũ mà cùng hắn trở về nhà không?
"Nhà"? Trời ạ! Cô lại còn nói "nhà"?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.