Chương trước
Chương sau
"Tử Dạ, anh là Hoa Bá, cũng là Elaine! Anh hiểu em! Em hiện giờ rất mâu thuẫn.
Nhưng em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, em không cần hứa hẹn gì với anh cả. Là anh cam tâm tình nguyện! Anh còn muốn cảm ơn em đã cho anh cơ hội này, nếu không anh sẽ hối hận cả đời!"
Lãnh Tử Tình nhìn ánh mắt kiên định của anh, hốc mắt lại ươn ướt!
"Rầm" một tiếng, hình như là tiếng đụng xe…
"Này! Thật sự không cần xe của anh nữa sao?! Sao anh cũng không chịu nhìn đường vậy!
Hay rồi hay rồi, bán cũng không bán được nữa rồi!" Lãnh Tử Tình xuống xe nhìn chiếc xe jeep của anh đã tông vào đuôi xe khác.
Xe của Hoa Bá là xe jeep, không có vấn đề gì, xe phía trước thì lại khác! Thanh chắn bảo hiểm phía sau của nó đã bị tông xệ xuống dưới, đèn xe cũng bị tông vỡ nát! Mà phía trước đang là đèn đỏ rành rành! Nhìn thế nào cũng đều là xe của Hoa Bá phải chịu trách nhiệm trước tiên.
"Như vậy chẳng phải là vừa khéo, đỡ phải bán. Tránh được phiền toái!" Hoa Bá lại không hề đau lòng chút nào.
Từ trên xe phía trước một người đàn ông bước xuống, anh ta vừa nhìn thấy tình trạng thảm hại do xe mình bị tông đuôi liền một mực trách móc: "Này?! Tôi nói anh lái xe kiểu gì vậy?
Anh rốt cuộc có biết lái xe hay không? Anh đang nghĩ cái gì vậy?! Phía trước là đèn đỏ đó!
Ông anh à! Ông anh của tôi à! Xe của tôi vừa mới mua đó, còn chưa gắn biển số đó!"
Hoa Bá chờ anh ta mắng đủ rồi, cười nói: "Tôi đền cho anh là được chứ gì!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Đền? Anh nói nghe thật dễ, có tiền hả? Anh làm chậm trễ công việc của tôi đó!
Nhàn rỗi không có việc gì lái xe xịn ra đường tông người ta sao? Cái loại giàu gia truyền các người, có phải là có tiền để đốt không?! Ông anh, anh có biết tôi hôm nay có chuyện quan trọng đến mức nào không?! Hả? Có tiền thì giỏi hả?!" Cái anh chàng này hình như bị cái gì kích động, vừa nhìn thấy xe Hoa Bá thì lại càng tức giận, mắng chửi càng hăng!
"Ha ha, lão huynh, tôi không phải là giàu gia truyền! Tôi cũng là dốc sức từ hai bàn tay này này!" Hoa Bá bình tĩnh nói.
Chỉ chốc lát sau xung quanh liền đầy người xúm lại, xem trò hay, giúp phân tích nguyên nhân sự cố, lại còn rất nhiệt tình.
Hoa Bá bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có cái gì để phân tích chứ. Anh hoàn toàn chịu trách nhiệm là được rồi!
Vì thế, anh kéo người đàn ông còn đang chửi mắng kia lại, dán vào tai anh ta nói mấy câu.
Liền nghe thấy anh ta trợn mắt kinh ngạc nói: "Anh nói thật hay giả đó?! Đùa tôi hả?!"
Hoa Bá cười nói: "Đương nhiên là thật! Tôi cũng đỡ phải phiền toái!" Nói xong, anh liền lấy từ trong cốp sau xe ra một loạt giấy tờ, còn có cả vali của Lãnh Tử Tình.
Anh nhanh gọn ném giấy tờ cho người đàn ông, vứt lại chìa khóa trong tay, nói ra một câu:
"Của anh đó!"
Nói xong, kéo tay Lãnh Tử Tình sải bước rời đi.
Người đàn ông kia không hiểu ra sao, mở giấy tờ ra xem xét, đầy đủ mọi thứ. Trời ạ! Thật sự là thật hay là giả?! Ban ngày ban mặt đụng phải kho báu rồi!
Đợi bọn họ đã đi xa, anh ta mới hồi phục tinh thần: "Này! Còn chưa sang tên mà!"
Lãnh Tử Tình bị Hoa Bá nắm tay đi trên đường, liên tục nhìn ngó xung quanh.
Dáng vẻ này của bọn họ, không tốt thì phải! Len lén định rút tay lại, nhưng lại bị anh giữ càng chặt.
"Này? Hoa Bá à! Bây giờ chúng ta đi đâu?" Lãnh Tử Tình vẫn là không nhịn được hỏi.
"Đem em đi bán!"
"Hả?"
"Ha ha ha, anh nói là đem di động đi đổi!" Hoa Bá cười đến rạng rỡ.
Ách! Cái người này không có ba ngày ba đêm có phải là không thể nghĩ ra kế hoạch chu đáo như vậy chứ! Lãnh Tử Tình lập tức dựng đứng hết tóc gáy. Cô thật là rất bội phục anh! Loại chuyện kích động như vậy, anh cũng có thể nghĩ ra. Cô có cảm giác vui sướng giống như đứa trẻ bỏ nhà ra đi.
Nếu, cô nói là nếu, cô thật sự bất hạnh bị cái tên kia bắt trở về, e là có thể nhìn thấy bộ dáng cẩu huyết của hắn ấy chứ! Nhất định là sẽ để Hoa Bá tức giận đến bất đắc kỳ tử!
Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn theo Hoa Bá, đến chỗ này, đi chỗ kia, cuối cùng là ngồi lên máy bay, sau đó xuống máy bay ngay cả phòng vệ sinh cũng không đi, liền vội vàng đáp máy bay trở về!
Lãnh Tử Tình thật sự là bội phục Hoa Bá. Nếu là mình cô, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được những chuyện ghê như vậy… tốt như vậy!
Cho dù Lôi Tuấn Vũ điều tra được việc cô xuất cảnh, cũng sẽ không ngờ cô sẽ trở về ngay trong ngày.
Cô không khỏi bắt đầu khâm phục Hoa Bá, anh không làm gián điệp thật là đáng tiếc!
Đợi đến khi Lãnh Tử Tình trở lại thành phố này, đã là lúc màn đêm buông xuống!
Áp lực này, sao lại cảm thấy chính mình thật ngốc!
Đi cùng Hoa Bá đến một căn hộ, bước vào. Nơi này trang trí tinh tế, Hoa Bá nói là mới mua không lâu. Dùng tên của một người bạn. Nói cách khác, ở thành phố này, không chỉ có Lãnh Tử Tình biến mất! Ngay cả Hoa Bá cũng biến mất nốt!
Kế hoạch này thật sự là quá hoàn hảo rồi!
Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút, có điều tâm trạng của cô quá tốt, có một cảm giác hưng phấn vì được tháo cũi sổ lồng.
Cô nghĩ, lúc này Lôi Tuấn Vũ không biết là đang lo lắng đến mức nào! Hắn nhất định là đang gọi di động cho cô, kết quả không có người nghe máy. Hắn lại về đến nhà, phát hiện vali của cô đã biến mất, kết quả nghĩ đến hành động đối với cô đêm qua, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Tiếp theo, hắn sẽ gọi điện thoại đến nhà Lôi lão gia và ba mẹ của Lãnh Tử Tình, kết quả đều nói không có cô, hắn cũng nói qua loa cho xong, không dám nói Lãnh Tử Tình đã biến mất!
Sau đó, hắn liền bắt đầu gọi điện thoại cho Hoa Bá, không có người nghe máy. Gọi điện đến nhà xuất bản Hoa Bá được thông báo đã đổi chủ!
Hoa Bá đã biến mất!
Vì thế, hắn sẽ lập tức gọi điện thoại kiểm tra nhật ký chuyến bay, đặc biệt là nhật ký xuất cảnh, kết quả, tên của cô liền xuất hiện ở chuyến bay đi Tokyo Nhật Bản.
Vì thế, hắn liền biết, cô và Hoa Bá đã cùng đi Nhật Bản…
"Nghĩ gì vậy?!" Hoa Bá tắm rửa xong bước ra nhìn thấy Lãnh Tử Tình ngây ngốc cười, liền hỏi.
"Á!" Lãnh Tử Tình giật mình, liền lấy tay che trước ngực, trừng mắt nhìn bộ dáng Hoa Bá, lắp bắp nói, "Anh… anh làm cái gì vậy?!"
Hoa Bá nhìn dáng vẻ ngốc của cô quả thực muốn trêu cô, liền thở dài nói: "Lão đại, chúng ta ngồi máy bay cả một buổi chiều, chẳng lẽ không nên tắm rửa nghĩ ngơi một chút sao?
Em có ý tưởng gì với anh, cũng xin mời em để đến ngày mai có được không? Anh thật sự mệt chết đi!"
Nói xong, còn cố ý vặn vẹo thắt lưng!
Lãnh Tử Tình vừa nghe, liền đỏ bừng mặt. Cô có ý tưởng sao?! Có lầm hay không?! Hướng về phía anh lè lưỡi, dữ tợn trừng mắt lườm anh một cái.
Hoa Bá lắc lắc đầu, xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Hoa Bá nói với cô, nơi này là nhà của bọn họ, bọn họ ở chung nhưng không chung phòng.
Anh nói, anh muốn chờ đến ngày cô nói "Em đồng ý"!
Nhìn theo bóng lưng anh, Lãnh Tử Tình bất giác cảm động! Sao một người đàn ông có thể vứt bỏ hết thảy vì bạn, không chút do dự?!
Càng nghĩ, cô càng cảm động đến muốn khóc!
Hoa Bá bước vào phòng mình, lập tức liền tràn đầy hưng phấn. Dựa vào cửa thở dài! Được rồi, tâm nguyện của mày đã đạt được rồi! Cô ấy hiện giờ đã sống cùng mày dưới một mái nhà, vừa lòng rồi chứ?! Ý cười thản nhiên hiện trên miệng, mặc dù cô không nói đồng ý, anh cũng cảm thấy đáng giá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.