Chương trước
Chương sau
Thanh âm không nhanh không chậm vang lên: "Có gì không hay? Chúng ta là vợ chồng, anh cầm tay vợ mình, lại có người để ý sao?"
Lãnh Tử Tình thật muốn bịt miệng hắn lại, trong tình thế cấp bách liền lấy tay nhéo vào tay hắn, oán trách: "Anh có thể nói nhỏ một chút không! Đừng có nói những lời buồn nôn như vậy chứ, để người ta nghe được không hay!"
Cô nhéo không đến mức mạnh tay lắm, mà Lôi Tuấn vũ lại càng không nhúc nhích, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại. Tình hình này, lại càng có vẻ phong tình.
"À!" Lôi Tuấn Vũ mở miệng, "Để người khác nghe được chúng ta không phải là vợ chồng sao!"
"Anh! Tôi mất trí nhớ rồi, anh đừng có như vậy! Có chuyện gì, chúng ta về nhà rồi nói sau được không?" Ánh mắt khẩn cầu của Lãnh Tử Tình hướng đến khuôn mặt đẹp trai của Lôi Tuấn Vũ, cô thật hy vọng hắn là một người lương thiện, có thể hiểu được nỗi khổ của mình.
Nói thật, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào về hắn. Nếu nói một câu dễ nghe, thì là ngượng ngùng còn lớn hơn thích!
Hiện tại, điều duy nhất cô vui mừng là hắn vẫn còn sống, một người thân vẫn còn sống!
Điểm này cũng đủ để cô phải cảm tạ ơn đức rồi!
Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, hắn rất thích trêu đùa cảm giác của cô. Cô trước đây không ngượng ngùng như vậy, mà lúc này nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô hắn cũng lại động lòng. Một cảm giác không nói nên lời.
Muốn cho cô có đủ thời gian thích ứng, Lôi Tuấn Vũ khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào ghế chợp mắt, hòa hợp vào màn đêm, cảm nhận hơi thở hỗn loạn của cô, từng nhịp tim rộn lên làm cho hắn rung động. Sự sủng ái của mình đối với cô gái nhỏ bên cạnh này dường như đã là hết mức. Hồi tưởng lại hành động hắn bỏ công ty để chạy đến đây, có phải hắn đã điên rồi không! Điên vì cô gái nhỏ này, gây ra hiểu lầm, hoàn toàn không giống bình thường.
Lãnh Tử Tình có chút mệt mỏi, ngắm dáng vẻ nghỉ ngơi của Lôi Tuấn Vũ, đơn giản dựa đầu vào cửa kính, cố gắng không để mình sát vào phía Lôi Tuấn Vũ. Chỉ chốc lát sau cũng rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Nhận thấy người bên cạnh đang buồn ngủ, Lôi Tuấn Vũ lặng lẽ mở mắt, nhìn chăm chú vẻ
mặt điềm tĩnh của Lãnh Tử Tình. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, khuôn mặt của cô cũng như ẩn như hiện. Thỉnh thoảng hiện ra lại càng trở nên tinh tế, tóc mái tinh nghịch thỉnh thoảng lại xòa xuống chóp mũi cô, thi thoảng cô lại lấy ngón tay xoa xoa, nhưng lại tìm không được vị trí chính xác.
Ý cười thản nhiên lan trong khóe mắt Lôi Tuấn Vũ, hắn vươn tay nhẹ nhàng giúp cô gạt tóc, vén ra sau tai, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt bừng tỉnh của cô.
Một khắc kia, tim Lôi Tuấn Vũ đập thình thịch. Hắn rõ ràng phát hiện dáng vẻ lúc đó của cô gái nhỏ này vô cùng hấp dẫn tầm mắt hắn, đôi mắt to phản chiếu ánh đèn lấp lánh, dường như con ngươi trong veo đang hút hồn hắn.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên muốn làm một việc, hắn nhẹ nhàng áp sát vào Lãnh Tử Tình.
Xe buýt vừa khéo đi vào đường hầm. Bên trong xe một mảng tối đen.
Lãnh Tử Tình nhất thời tay chân rối loạn, cô đã cảm giác được phía trước có một thân người áp sát vào mình, hơi thở của hắn cách mình không quá một thước.
Đường hầm tối đen, ngoài cửa sổ chỉ có những ngọn đèn xếp thành hàng thẳng tắp về phía trước. Mà trong xe giơ tay cũng không nhìn rõ năm ngón.
Đột nhiên, cô kinh ngạc thấy trên mặt có cái gì đó, giây tiếp theo liền ngửi thấy hơi thở của hắn, hương vị của hắn. Hương vị bá đạo mang theo mùi thuốc lá, đôi môi ướt át tìm chính xác đến môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Lãnh Tử Tình kinh ngạc đến không dám động đậy. Đầu óc cô trống rỗng, cô bị hôn thì phải?
Hơi thở bá đạo của hắn bao trùm lên cô. Một bàn tay to lớn còn đặt sau đầu của cô, giữ chặt cổ cô lại, giống như đang nhấm nháp loại rượu vang thơm ngọt, nhẹ nhàng mà liếm, liếm lấy môi cô, ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng như vậy. . .
Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy đôi môi bị môi hắn chiếm lấy, không thể nói được, mà hơi thở
gấp gáp của mình lại càng tiết lộ sự ngây thơ và bối rối. Tiếp đó, cô phát hiện đầu lưỡi hắn tham lam tiến vào trong miệng cô, nhẹ nhàng quấy đảo, nụ hôn cũng dần mạnh bạo hơn!
Lãnh Tử Tình cuống quýt lấy hai tay ngăn chặn bộ ngực hắn đang tiếp tục cúi xuống, bởi vì giãy dụa nên phát ra tiếng nỉ non, lại vừa lúc lẫn trong tiếng còi ô tô.
Lôi Tuấn vũ vốn chỉ là kìm lòng không đậu mà hôn phớt qua, nhưng lúc này muốn ngừng mà không được! Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trước, sự cự tuyệt lúc này lại càng khơi mào thêm ham muốn chiếm hữu của hắn, hắn càng gắt gao giữ chặt cô trong lồng ngực, muốn có được nhiều hơn nữa.
Một bàn tay to lớn linh hoạt kia đã bắt đầu du ngoạn bên hông của cô, tìm kiếm sự an ủi hơn nữa.
Trời ạ! Hắn đang làm gì vậy? ! Lãnh Tử Tình nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh!
Không kịp tránh né đầu lưỡi hắn, Lãnh Tử Tình vội vàng túm chặt bàn tay xấu xa của hắn, lại không nghĩ đến là đã mất đi trở ngại trước ngực hắn, toàn bộ thân người Lôi Tuấn Vũ liền ép chặt xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiếp đó, hắn càng thêm không kiêng nể gì mà ép chặt cô dưới thân, nụ hôn này lại càng thêm sâu.
Lãnh Tử Tình dường như không thở nổi! Nụ hôn của hắn vẫn tiếp tục, không ngừng lại. Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy cho dù có mở mắt ra, cũng chỉ nhìn thấy bầu trời đầy sao, giống như mình sắp bay lên không trung vậy, trái tim đập dữ dội đã sớm đi trước cô một bước, niềm hy vọng và sự trống rỗng không biết làm sao lấp đầy kia, khiến cô không thể dùng ngôn từ để hình dung.
Bàn tay gây họa kia lại lần nữa thăm dò vào quần áo của cô, vuốt ve trên da thịt cô, cảm nhận nơi mềm mại mịn màng kia.
"Ừm!" Lôi Tuấn Vũ kìm lòng không đậu mà cảm thán, "Em thật là ngọt ngào!"
Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, lan đến tận mang tai. Hắn. . . để người ta nghe thấy thì làm thế nào? Thật là xấu hổ quá đi!
Dốc toàn bộ sức lực, đẩy mạnh hắn ra, Lãnh Tử Tình trừng mắt, có chút tức giận: "Anh làm gì vậy! Sao anh có thể. . ."
Lôi Tuấn Vũ bị cô đẩy ra, cũng tỉnh táo lại phân nửa! Đáng chết! Chính mình đang làm cái gì vậy? ! Nếu không phải là ngoài cửa sổ còn có dãy đèn, hắn quả thực còn cho rằng đang ở
trên giường của mình!
Buồn bực xoa xoa mái tóc trước trán, nói với Lãnh Tử Tình: "Xin lỗi, có chút kìm lòng không đậu!"
Lãnh Tử Tình quả thực muốn tìm chỗ mà chui xuống! Trời ạ! Hắn có thể không cần nói những lời ngoan ngoãn như vậy được không! Bản thân mình không đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn thấy là đã nhớ kỹ! Hắn rốt cuộc là yêu mình ở điểm nào? ! Hay là mình bị
mất trí nhớ, nên liền nhân cơ hội này để bắt nạt mình? !
"Ông trời ơi! Anh. . . anh sao có thể như vậy với tôi? !" Lãnh Tử Tình thấp giọng lên án.
Lôi Tuấn Vũ cởi cúc áo trên cổ, vận động chân tay một chút, xem như đã bình ổn lại tâm tình của mình. Hắn lắc lắc đầu, ghé vào bên tai cô nói: "Chúng ta đã từng làm cái chuyện còn tiến xa hơn một bước nữa!"
"Anh!" Lãnh Tử Tình chỉ tay vào Lôi Tuấn Vũ đang cười gian xảo, "Chẳng phải anh nói là không có sao? Chẳng phải anh nói chúng ta cái gì cũng không có sao?"
Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, trong bóng đêm lộ ra hàm răng trắng bóng: "Nếu anh nói những lời anh nói lúc trước không phải là thật, em có tin không?"
"Anh. . . Cái gì? Trời ạ! Anh gạt người ta. . ." Lãnh Tử Tình cắn môi, xấu hổ không dám ngẩng đầu!
Dưới bụng nàng một trận sóng nhiệt, thật không biết chính mình thế nào mới phải!
"Yên tâm! Anh sẽ đợi đến khi em khôi phục trí nhớ!" Lôi Tuấn Vũ cố ý ghé cả khuôn mặt vào má cô, dán vào mặt cô thì thầm. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.