Chương trước
Chương sau
Tử Tình sáng sớm hôm nay đã đến nhà xuất bản Hoa Bá, trong nhà xuất bản vẫn chưa có mấy người đến. Cô vừa nhìn thấy xe của Hoa Bá đỗ dưới nhà nên đi thẳng đến văn phòng anh.
Gõ cửa 3 tiếng, bên trong vọng ra tiếng: "Mời vào."
Tử Tình bước vào.
Hoa Bá ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, vừa nhìn thấy Tử Tình liền lập tức đứng dậy đón cô.
"Tử Dạ! Sao em đến sớm vậy?"
Tử Tình có chút xấu hổ, cô gạt bàn tay Hoa Bá đang đỡ cô ra, rồi đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Hoa Bá đứng tựa vào mép bàn làm việc, như vậy sẽ cách Tử Tình gần hơn một chút.
"Tử Dạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Hoa Bá nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, quan sát thần sắc của cô.
"Hoa Bá, em muốn đi xa một thời gian, chắc là phải phụ sự tín nhiệm của anh rồi!" Tử Tình yếu ớt nói.
"Em đi đâu?" Hoa Bá nở nụ cười dịu dàng, anh biết ý không hỏi nguyên nhân, mà chỉ muốn biết cô định đi đâu mà thôi.
"Em không biết." Tử Tình gượng cười. Nói thật, cô căn bản là không có mục tiêu nào, chỉ biết là muốn rời khỏi nơi này, muốn trốn đến một nơi thật xa.
"Không mang anh theo sao?"
Tử Tình nâng mắt lên, nhìn vào mắt Hoa Bá, không hề có một tia đùa cợt nào trong đôi mắt đó. Cô vội vàng né tránh tầm mắt của anh, không đáp.
Hoa Bá đi lên phía trước, ngồi sánh vai với Tử Tình, sau đó giơ một cánh tay lên ôm lấy vai cô, nói: "Tử Dạ, em biết anh muốn được tiến vào trái tim của em nhiều thế nào không? Anh muốn biết em đang nghĩ gì, em muốn cái gì…"
Lời nói chân thành của Hoa Bá làm sống mũi Tử Tình cay cay: "Cảm ơn anh! Em không sao, chỉ muốn đi xa một thời gian thôi!"
Cánh tay choàng trên vai cô càng ôm chặt hơn, khuôn mặt anh càng ngày càng tiến lại gần.
Tử Tình trái tim đập điên cuồng, cô áp chế lại nỗi kinh hoàng của mình, bắt ép mình phải chờ đợi nụ hôn của anh. Cô biết là anh muốn hôn cô!
Dù toàn thân cô run rẩy, trong đầu toàn là hình ảnh Tuấn Vũ đang cưỡng bức cô, nhưng cô vẫn cố chịu đựng không đứng dậy. Cô hy vọng Hoa Bá có thể dùng nụ hôn dịu dàng của anh để làm cô ấm áp trở lại.
Hoa Bá bỗng ngừng lại, anh thở dài nói: "Tử Dạ, em căng thẳng vậy làm anh cảm thấy mình như đang khi dễ em vậy, anh rất áy náy!"
Lời nói nhẹ nhàng làm giảm bớt sự căng thẳng của cô.
Hoa Bá áp chế khát vọng trong tim, buông Tử Tình ra, quay lại ghế cạnh bàn làm việc của mình, ngồi cách Tử Tình một cái bàn làm việc mà nhìn cô, như vậy thì bản thân anh sẽ không dễ kích động như vậy nữa.
"Muốn đi đâu vậy? Có thể nói cho anh biết được không?" Hoa Bá một giây một khắc ánh mắt cũng không rời khỏi cô.
Tử Tình đưa tay lên sờ sờ vào tai, đây là động tác bản năng mỗi khi cô căng thẳng: "Vẫn chưa có mục tiêu, hai hôm nữa hẵng hay. Em định hai hôm nữa thì đi."
"Sẽ không phải là không quay trở lại nữa chứ?" Hoa Bá quan sát kỹ.
"Ha ha." Tử tình dùng tiếng cười để lấp liếm cho qua chuyện. Trong lòng cô đang tích cực đáp lại anh: Đúng vậy, anh nói rất đúng, em không tính sẽ quay trở lại!
"Haizzz, Tử Dạ! Em như vậy là không công bằng với anh! Anh khó khăn lắm mới tìm thấy em trong biển người mờ mịt này, sao em có thể rời bỏ anh một cách vô trách nhiệm như vậy?" Hoa Bá đột nhiên nghiêm túc nói.
Tử Tình né tránh tia nhìn của anh, gượng gạo cười nói: "Hoa Bá, đừng nói kiểu làm người ta nổi gai ốc lên thế chứ! Em… cái gì cũng không phải."
Trầm mặc. Đây là không khí duy nhất mà Tử Tình cảm thụ được.
Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy ngọn hoả diễm đang nhảy nhót trong mắt anh, tựa hồ như phẫn nộ, tựa hồ như cuồng nhiệt.
Cô ngẩn ra, anh đang tức giận sao?
Đột nhiên, đôi môi cô bị một sức lực chế trụ, mãnh liệt mút mát, đói khát, cuồng dã…
Tử Tình cả kinh còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã nằm gọn trong cánh tay rắn chắc của anh.
"Hoa Tổng…" Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, rồi im bặt!
Chu Đồng quả thực không tin vào hai mắt của mình! Bọn họ sao lại có thể trình diễn tiết mục này trước mắt cô được? Hai mắt cô ta rực lửa giận, con ngươi đỏ ngầu tựa hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt! Đôi giày dưới chân phát ra tiếng vang chói tai, cơ hồ muốn đem Tử Tình nghiền nát thành bột dưới chân vậy.
Tử Tình định thần lại trước tiên, cô đẩy mạnh Hoa Bá ra, nhìn về phía người vừa tới, trong cơn bối rối vẫn không quên lấy tay che miệng lại.
Hoa Bá thanh tỉnh lại trong nháy mắt. Anh nhìn về phía Chu Đồng kẻ quấy rầy bọn họ, lại nhìn thấy sực tức giận bạo ngược của cô ta, giống như toàn bộ gia tài của cô ta đã bị cướp sạch sẽ rồi vậy!
"Chuyện gì?" Hoa Bá đút hai tay vào túi quần, lười nhác đứng tựa vào chiếc bàn làm việc, nói với Chu Đồng nhưng vẫn nhìn về phía Tử Tình.
Anh nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng chưa đủ, nếu Chu Đồng không xông vào, thì cô ấy có thể ngoan ngoãn để anh hôn cho thoả thích hay không? Cô ấy có thích được anh hôn không? Ánh mắt anh dò hỏi.
Lại có giọng nói vang lên: "Dưới nhà có tài xế nói là đến đón người nào đó! Nói là chồng của ai đó muốn đưa cô ta đi thử lễ phục gì đó! Hoa Tổng, người nào đó đã có chồng mà tay tài xế đó nhắc đến, sẽ không trùng hợp chính là người mà anh vừa mới…"
"Được rồi! Biết rồi! Cô ra ngoài trước đi!" Hoa Bá ngắt lời nói chanh chua của Chu Đồng, hạ lệnh đuổi khách.
"Hừ! Đê tiện!" Chu Đồng dùng khẩu hình mắng Tử Tình, hung dữ trừng mắt lườm cô, rồi quay ngoắt người lại đi ra.
Chưa đầy một giây sau, ngoài hành lang vang lên giọng nói tru tréo: "Đến nước cũng bê không xong! Còn muốn làm nữa hay không? Ỷ y mình có chỗ dựa mà làm như giỏi lắm? Có phải hay không?!"
Tử Tình cũng dợm bước đi ra khỏi văn phòng của Hoa Bá, cô ở lại đây thật sự rất xấu hổ, đặc biệt là vừa mới bị hắn cưỡng hôn nên lúc này cảm thấy hơi sững sờ.
"Để anh tiễn em!" Hoa Bá vơ lấy áo khoác phủ trên lưng ghế tựa, đuổi theo Lãnh Tử Tình.
Tử Tình không từ chối, hai người vai kề vai sánh bước đi ra.
"Hoa Bá, đây là lần cuối cùng." Tử Tình hạ giọng nói nhỏ ra đằng sau, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Giọng nói của Hoa Bá vang lên bên tai cô: "Kìm lòng không được mà thôi." Nói đoạn cứ đi bên cạnh cô che chở cho cô đi về phía trước.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi cổng, thì một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đang chờ trước cửa xe, nhìn thấy Tử Tình đi ra thì lập tức tiến lên đón cô, cung kính nói: "Tổng tài phu nhân, mời lên xe!"
Tử Tình tựa hồ có chút khẩn trương nhìn chiếc xe kia, dường như một ánh mắt luôn dõi theo nhìn thẳng vào cô, làm cô sởn gai ốc. Nhưng kính xe quá tối, không nhìn rõ thứ gì bên trong. Cô hít sâu một hơi, cười khẩy, sao hắn có thể ở trên xe được chứ? Nhẫn nại nào! Còn hai ngày nữa, đợi đại thọ của Lôi lão gia xong xuôi thì cô có thể rời đi rồi! T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Hoa Bá cẩn thận đi lên trước, không chờ người tài xế mà tự mình mở cửa xe, mời Tử Tình lên xe, không ngờ mình lại đối diện với ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ đang ngồi bên trong.
Bốn mắt chạm nhau, dừng lại nửa giây.
"Ha ha, hoá ra là Lôi Tổng ở trên xe! Vậy tôi không cần phải ân cần vậy nữa! Tử Dạ, nhớ giữ liên lạc nhé!" Hoa Bá gật gật đầu với Tử Tình, có chút lưu luyến. Anh cảm giác được lần này Tử Dạ đến đây là để chào từ biệt anh!
Tử Tình mỉm cười gượng gạo, cô sớm đã phát hiện ra Lôi Tuấn Vũ đang ngồi trong xe, sợ
đến mức hồn vía lên mây.
Cô không nhớ rõ mình đã lên xe như thế nào nữa. Chỉ đến lúc ngồi cạnh nhau gần thế này thì lông tơ toàn thân cô dựng đứng cả lên.
"Em…"
"Á…" Tử Tình cả kinh run lẩy bẩy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.