Chương trước
Chương sau
Giờ đây cái câu "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy" thật mới mỉa mai làm sao!
Hắn đã từng vì chuyện này mà vui sướng mãi không thôi, hắn thậm chí chưa từng có một tia hoài nghi nào. Đúng vậy, người đàn bà đã ở cùng với Lôi Tuấn Vũ thì sao có thể giữ thân trong sạch được cơ chứ?
Tốc độ chiếc xe cuối cùng đã bắt đầu ổn định.
Lôi Tuấn Vũ lạnh lẽo hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cổ Dương cười chua cay: "Không có gì!"
"Không thể nào! Ông có chuyện gì mau nói với tôi!" Tuấn Vũ một tay túm lấy cổ áo Cổ Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Dương.
"Không có! Tôi nói không có!" Cổ Dương cũng phát hoả, giận dữ hét lên.
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt nhìn hắn, buông lỏng tay ra.
"Tốt nhất là nên như vậy!" Tuấn Vũ đột nhiên hỏi: "Buổi sinh nhật của Tử Tình ngày đó lúc chạng vạng tối ông ở đâu?"
Tay Cổ Dương bất giác run lên, chiếc xe lạng đi, suýt nữa thì va chạm vào chiếc xe tải đi ngược chiều, hắn quặt mạnh tay lái, chiếc xe trượt sang bên phải, dừng khựng lại phía sau một chiếc xe khách đang đỗ.
Tuấn Vũ hoảng sợ nắm chặt lấy tay cầm bên cạnh, nheo mắt lại hoài nghi nhìn Cổ Dương:
"Đừng nói với tôi lúc đó ông đang ở cùng với Chi Ảnh đấy nhé!"
Cổ Dương tay run run vịn vào tay lái, hắn thật sự không muốn giấu giếm nữa! Chuyện này đã ép hắn tựa hồ như không thở nổi nữa!
"Vũ, có vài chuyện không như bề ngoài ông nhìn thấy đâu…" Cổ Dương thử giải thích, hắn mệt mỏi gục đầu xuống tay lái.
"Như vậy là thật thế sao? Vậy người đàn ông đến nhà tôi lúc đó là ông à? Hai tiếng đồng hồ, ông ở nhà tôi làm cái gì?" Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Trong sân nhà hắn có thiết bị theo dõi, nhưng chạng vạng tối tầm nhìn rất mờ, không rõ ràng. Hắn đã từng tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần thân ảnh của người đàn ông kia, nhưng không dám xác định đó chính là Cổ Dương, là người huynh đệ tốt của hắn!
Mà hắn lại trăm phần trăm tin tưởng Kiều Chi Ảnh. Hắn tình nguyện tin tưởng người kia là người nhà của cô. Cô có lẽ là có chuyện gì khẩn cấp lắm mới bỏ đi như vậy!
Nhưng thái độ của Cổ Dương làm cho tâm tình của hắn từ buồn bực biến thành chấn kinh, lại thêm phẫn nộ!
"Chó chết!" Lôi Tuấn Vũ đấm một quyền tới, không kiêng dè gì đấm vào má phải của Cổ
Dương, máu lập tức chảy ra.
Cổ Dương lấy tay lau đi, không nói năng gì. Hắn biết Lôi Tuấn Vũ cần thời gian để tiêu hoá chuyện này, mà hắn càng giải thích thì càng chọc giận Tuấn Vũ.
Nhưng Cổ Dương nhẫn nhục lại càng kích thích Tuấn Vũ, thế giới tinh thần của hắn lập tức bắt đầu tan rã. Sao hắn lại có thể ngờ được người đã đem lại cho hắn sự khổ đau suốt 5
năm trời lại chính là hảo huynh đệ của mình!
Hắn sấn sổ tiến đến túm cổ áo của Cổ Dương, giọng nói không thể lạnh lẽo hơn: "Đã làm chưa?"
Cổ Dương ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt trốn tránh.
Ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ lướt qua một tia đau đớn, cơ hồ đang phải chịu nỗi đau bị giày vò đến không thể bù đắp nổi!
"Xuống xe!" Hắn gào lên!
Lôi Tuấn Vũ mở mạnh cửa xe ra, hung hăng bước xuống. Hắn đi vòng sang cửa tài xế, túm lấy Cổ Dương lôi xềnh xệch ra ngoài.
Một đấm rồi lại một đấm, Lôi Tuấn Vũ đem toàn bộ phẫn nộ và nghi ngờ phát tiết hết ra, Cổ
Dương biến thành cái bao tải cát cho hắn trút giận.
Cổ Dương không đánh trả, cứng rắn chịu đòn từng cú đấm. Hắn biết, đối với Lôi Tuấn Vũ, hắn xấu hổ đến không thể dung nạp nổi mình.
"Tại sao không đánh trả? Mày cho rằng như vậy thì tao sẽ tha cho mày hay sao?" Lôi Tuấn Vũ như phát điên lên, hung tợn túm lấy Cổ Dương, quăng hắn về phía xe ô tô, nặng nề va chạm vào cửa xe.
"Tao muốn nghe mày giải thích! Nói! Thằng chó khốn nạn này! Giải thích cho tao mau!"
Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn hắn.
"Vũ, tôi thật xin lỗi ông!" Cổ Dương yếu ớt nói một câu. Trời ạ! Bị ăn đòn không phải đau đớn bình thường nha! Cổ Dương trước giờ chưa từng bị đánh cho thê thảm như vậy.
"Tao không muốn nghe mày xin lỗi, tao muốn nghe mày giải thích tại sao mày làm thế?"
Tuấn Vũ lại một quyền đấm vào bụng Cổ Dương, tiếng rên rỉ của hắn cho thấy lực đạo của quyền này không nhẹ.
"Vũ, tôi yêu cô ấy, ông rõ hơn ai hết!" Cổ Dương suy yếu đáp, trời ơi! Tên gia hoả này, muốn đánh chết hắn sao?
"Mày yêu cô ấy? Cô ấy có yêu mày không? Mày là thằng chó chết! Có phải mày đưa cô ấy đi không? Cô ấy giờ đang ở đâu? Nói cho tao biết! Giờ cô ấy đang ở đâu?" Lôi Tuấn Vũ gầm rú càng ngày càng lớn hơn, ánh mắt đỏ vằn tia máu cơ hồ muốn bóp nát Cổ Dương thành từng mảnh.
"Vũ, quên cô ấy đi! Tôi không muốn nói nhiều. Cô ấy giờ là vợ chưa cưới của tôi!"
"Đi chết đi!" Lôi Tuấn Vũ đẩy Cổ Dương ngã nhào xuống đất.
Một người đàn ông mặc đồng phục chạy đến cảnh giác hỏi bọn họ đang xảy ra chuyện gì.
Cổ Dương suy nhược nằm trên mặt đất xua xua tay với anh ta: "Không có việc gì đâu."
Người nọ hồ nghi nhìn Lôi Tuấn Vũ, lo lắng nói: "Hai vị tiên sinh này có phải muốn đến khu trượt tuyết Lâm Hải hay không? Ống nước phía trước bị vỡ, đang sửa, hai tiếng nữa mới có thể thông đường. Tôi thấy hay là hai vị nghỉ ngơi ở đây một lát, đợi ống nước sửa xong thì lại đi tiếp."
Tuấn Vũ đem sự giận dữ trút lên người đàn ông kia: "Ống nước bị vỡ à? Vỡ cái con mẹ nó, có liên quan chó gì đến trượt tuyết chứ?!"
Người nọ bị sắc mặt đỏ gay hung tợn của Tuấn Vũ doạ cho đi rụt lùi lại từng bước, tay vuốt vuốt lấy mũi mình.
Cổ Dương bò lết gượng đứng lên nói: "Bọn tôi biết rồi, cảm ơn anh!" Nói xong thì đưa ánh mắt ra hiệu, người đàn ông kia nhanh như chớp chạy vù ra xa.
Cổ Dương lau vết máu trên miệng, e hèm dọn giọng rồi nói: "Bên kia có quán ăn Hàn Quốc, đến đó nghỉ ngơi chút, rồi tôi sẽ giải thích với ông!"
"Mày cho rằng tao sẽ nghe lời mày giải thích hay sao?" Tuấn Vũ giọng nói lạnh thấu xương, không có lấy một tia ấm áp nào.
Cổ Dương không khỏi kinh hãi, hắn ngẩng lên thẳng thắn nhìn Tuấn Vũ, nói: "Bọn tôi sắp kết hôn rồi. Vị hôn thê mà tôi nhắc đến lúc vừa về nước chính là Chi Ảnh!"
Tuấn Vũ trong mắt hiện lên một tia đau khổ, hắn cười khẩy: "Cổ Dương, mày có bản lĩnh thật đấy! Thấy tao đau khổ mày rất vui vẻ phải không? Bây giờ mày trở về là để cười nhạo tao đúng không?"
Cổ Dương thành khẩn nói: "Vũ, nếu nói vậy, ông cho rằng tôi sẽ trở về hay sao? Thật đấy, tin tưởng tôi đi, lúc đó tôi cũng đau khổ như ông thôi!"
Tuấn Vũ không nói năng gì, nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt kia tựa hồ như oán trách, nhưng lại càng nhiều tuyệt vọng: "Hai người thật sự sắp kết hôn sao?"
"Đúng vậy. Tôi là muốn chờ ông tìm được người yêu rồi mới kết hôn, thế nhưng…"
"……"
"Nhưng Chi Ảnh cô ấy… khá là nóng ruột…"
"Mày không để ý tao là người đàn ông đầu tiên của cô ấy à?" Tuấn Vũ đột nhiên cười, nụ cười có chút tà ác.
Cổ Dương cười tự trào, thản nhiên nói: "Tôi yêu là yêu cô ấy ở hiện tại, không để ý đến quá khứ của cô ấy."
Trái tim Cổ Dương không khỏi run rẩy. Sao hắn lại không để ý chứ? Hắn cực kỳ để ý. Nếu Chi Ảnh nói thẳng ra với hắn, thì hắn cũng không đau lòng như vậy, không bị động như vậy.
Nhưng hắn lại không biết, một chút cũng không hề biết! Huống chi, hắn đã bị sự giả dối kia che mắt. Lần đầu tiên của cô ta sao? Ngày hôm đó…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.