Lãnh Tử Tình vừa lên bờ liền bắt đầu thử duỗi chân mình, tên đàn ông chết tiệt! Mặc kệ anh là ai, muốn tôi nói cảm ơn á, không có cửa đâu! Ai ui, đau quá! Đúng là lâu quá rồi không xuống nước, thế nào mà hôm nay lại thành thuyền mắc cạn như vậy chứ! Thật là quá mất mặt! Không biết là duỗi bao lâu, chân Lãnh Tử Tình cuối cùng mới hết bị chuột rút! Cô lúc này mới nghĩ đến bị xấu hổ không chỉ có một mình mình, còn cả Tát Bối Nhi nữa. Lúc này Tát Bối Nhi đã được Quách Oánh Tuyết lấy khăn tắm bao hết cả nửa người trên, đang ngồi ở chỗ kia, bộ dáng nhe nanh trợn mắt, phong thái thục nữ sớm đã không còn! Có thể thấy là cú ngã kia quả thật rất nặng! Cô đau đến mức quên hết cả việc bảo vệ hình tượng xinh đẹp của mình! Lãnh Tử Tình không khỏi thấy áy náy, đều là tại cô! Làm liên lụy đến cả Tát Bối Nhi. Lắc mạnh đầu. Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến anh ta chứ?! Chẳng qua là lúc cười trông có vẻ giống thôi mà! Rõ ràng anh ta chẳng có chút ý nghĩa gì với mình, sao mà chỉ một nụ cười đã bị dọa ra thế này? Thật ngu ngốc! Hơn nữa, anh ta sao lại có khả năng đến chỗ này được? Lãnh Tử Tình không khỏi nhăn mặt nhíu mày, ý nghĩ đó thật đúng là không thể xảy ra. Lôi Tuấn Vũ khải hoàn trở về, Cổ Dương không kìm được vỗ tay cổ vũ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lôi Tuấn Vũ tức giận nói: "Cổ, sau này những việc từ thiện cậu tự đi mà hoàn thành nhé, tôi không có tâm trạng cùng chơi đùa với cậu đâu!" "Ha ha, chẳng qua là mình muốn kiểm nghiệm một chút xem khả năng bơi lội của tiểu tử nhà cậu có bị thụt lùi hay không thôi mà!" Cổ Dương cười vô cùng đắc ý. "Vậy kết quả đâu?" "Uhm." Cổ Dương ra vẻ trầm tư, "Kỹ năng bơi tuy rằng không hề giảm sút, nhưng phương thức cứu người của cậu còn cần phải cải thiện nhiều. Cậu không phát hiện ra cô gái cậu vừa cứu lên kia dường như chân bị chuột rút sao?" Cổ Dương tựa hồ còn nghiêm túc mà phân tích. "Cậu biến đi!" Lôi Tuấn Vũ tức giận sa sầm mặt. Cần cậu ta ở đây dạy bảo anh sao?! "Mình nói thật mà! Không tin thì cậu nhìn đi!" Cổ Dương buồn cười chỉ chỉ Lãnh Tử Tình ngồi bên cạnh bể bơi kia đang vặn chân. Lôi Tuấn Vũ nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, không khỏi ngạc nhiên, a? Sao lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy được? Cô ấy đúng là bị chuột rút? "Ha ha, mình nói đúng chứ! Khi cứu người cậu không nên kéo mắt cá chân của người ta trước tiên, như vậy sẽ rất dễ dẫn đến tình huống này! Có điều, mình nghĩ cô gái kia hẳn là không cần cậu cứu, nếu không, xảy ra việc như vừa rồi, có khi cậu còn phải hy sinh "nhan sắc" làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy nữa!" "Cậu đi chết đi!" Lôi Tuấn Vũ ngang ngạnh nói, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảm giác áy náy. Xem ra đúng là anh hơi lỗ mãng thật. Lại liếc mắt nhìn cô gái kia lần nữa, có vẻ như đã tốt hơn rồi, Lôi Tuấn Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào thì anh cũng chẳng thích làm người tốt mà. Trần Hàng từ phòng khách đi tới, báo cho Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương biết bọn họ được xếp vào tổ thứ hai mươi, rất ít người, chỉ có mười thành viên. Cổ Dương không khỏi huýt sáo: "Vũ, xem ra lão Trần cũng rất nghĩa khí! Đúng như đã hứa, sắp xếp cho chúng ta những thứ tốt nhất!" Ánh mắt ái muội nhìn về phía Trần Hàng ý hỏi, quả nhiên nhận được ánh mắt khẳng định trả lời. Bên dưới kính mát, thản nhiên nhìn lướt qua mấy cô gái đối diện, Lôi Tuấn Vũ không khỏi cười giễu cợt. Đúng như Cổ nói, đã đến rồi thì cứ chơi đi, khóe miệng anh không kìm được nhếch lên: "Lão Trần hẳn là biết khẩu vị của tôi!" Lão Trần ha ha cười nói: "Yên tâm đi! Có kiểu cậu thích!" Lão Trần đã cố ý phân tổ, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng. Vừa rồi ông có để ý bạn của Tiểu Tuyết, có hai người thật đúng là nổi trội, đều là những cô nàng xinh đẹp xuất thân tài phú. Khẩu vị của Lôi Tuấn Vũ, trong nhóm vài người có, vài người không! Ông sắp xếp như thế cũng là có ý tác hợp bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]