Nôn cũng đã nôn xong rồi, đang uống một ngụm nước để súc miệng, cánh cửa chợt mở ra! Lãnh Tử Tình giật mình, suýt chút nữa bị sặc chết. Khụ, khụ, khụ… lại nôn tiếp một chập.
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày, nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Lãnh Tử Tình mỉm cười yếu ớt: "Không việc gì, chỉ là tôi không ăn được hạt sen, mỗi lần ăn đều sẽ bị nôn!" Hơi luống cuống, Lãnh Từ Tình cũng không muốn cho hắn biết cô cảm thấy bộ dáng biến thái kia của hắn thật buồn nôn.
"Hả? Vậy thì vì sao còn uống bát canh kia nữa? Em ngốc thế!" Lôi Tuấn Vũ có chút giật mình khi nghe câu trả lời của cô. Nếu đã không thể ăn, vậy vì cái gì mà còn muốn uống?
"Tôi không thể bỏ qua được ánh mắt chờ mong của mẹ anh. Cứ tưởng rằng có thể cố gắng nhịn được đến lúc hai người họ ra về…" Lãnh Tử Tình tiếp tục giải thích. Lại nghĩ đến bộ dáng Lôi Tuấn Vũ vừa nãy làm nũng với Tiêu Duệ, trong miệng không khỏi có cảm giác dâng lên, cố gắng áp chế buồn nôn, dạ dày lại như muốn cuộn lên.
"Lần sau nếu không thể ăn cái gì thì cứ nói thẳng ra là được! Ngốc quá! Được rồi, mau đi ra đi! Lão ba lão mẹ đang lo lắng lắm! Thật không biết ai mới là con do bọn họ sinh ra nữa!" Lôi Tuấn Vũ cao giọng, đưa khăn mặt cho cô, ý muốn nói cô động tác nhanh lên một chút.
Tiễn hai vị trưởng bối xong, Lãnh Tử Tình vẫn cảm thấy miệng có vị khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-ngay-hon-nhan/1416416/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.