Lãnh Tử Tình không nén được mỉm cười, xem ra cô còn phải cảm ơn sự việc lần này. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn như vậy, chỉ sợ là cô không có được linh cảm này. Đây chính là cái gọi là "phúc-họa, thuyết tương đối" đi! Công việc làm trong ba ngày, cô chỉ cần một ngày đã hoàn thành xong! Nghĩ ngợi, Lãnh Tử Tình quyết định vẫn không nên đưa ra vội. Bây giờ chưa báo cho Quyên Tử biết được. Nhất định phải đợi đến ngày cuối cùng mới nói. Như vậy mới khiến cho cô ấy có muốn làm lại cũng không còn cơ hội nữa! Ha ha, còn có thể nghỉ ngơi nhàn nhã một chút, sao lại không làm chứ? Có lẽ Quyên Tử sẽ liều mạng thúc giục cô! Tuy nhiên, Lãnh Tử Tình vẫn sẽ rất có chủ kiến! Đối với những biên tập viên, cô đặc biệt biết rõ, nhất định phải kiên định! Nếu không chỉ sợ mình sẽ mệt đến hộc máu mà chết, cũng chẳng có ai thấy đau lòng đâu. Chỉnh sửa lại lần cuối, nhìn lên đồng hồ, trời ạ! Đã sáu giờ rồi! Dạ dày kêu lục cục, nhắc nhở cô thời gian cơm tối đã đến. Lãnh Tử Tình nhanh chóng chạy xuống bếp, tìm xung quanh, sau đó bắt đầu nấu ăn. Đơn giản chỉ làm cho một người, nhưng cũng nấu kha khá nhiều cơm. Vừa đúng lúc mùi thức ăn ngon tỏa ra, tiếng Cổ Dương vui vẻ truyền đến: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net "Oa! Mùi gì mà thơm vậy? Chị dâu, nấu cơm sao?" Vừa nhìn thấy diện mạo Cổ Dương, Lãnh Tử Tình lập tức nghĩ tới hình tượng nhân vật cô gái mình thiết kế liền buồn cười, không cẩn thận để bị nghẹn cơm! "Khụ khụ khụ!" Lãnh Tử Tình bị nghẹn đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt còn gần như ứa ra. "Không cần phóng đại như vậy chứ? Tôi cũng không định cướp cơm của cô mà, cô cứ ăn từ từ thôi." Cổ Dương nhìn cô đang ho khan dữ dội, xấu hổ vì bị nghẹn. Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng xuôi cơm, uống ngụm nước mới áp được cơn ho xuống, đỏ mặt nói: "Anh Cổ, có muốn ăn cùng không? Vẫn còn đấy, tôi làm nhiều lắm." "Chị dâu, không cần gọi tôi anh Cổ, cứ gọi là Cổ hoặc Cổ Dương là được! Vẫn còn nhiều à? Vậy tôi cũng muốn ăn một bát!" Cổ Dương nhanh chóng ngồi xuống, bộ dáng mong chờ được ăn mỹ vị. Lãnh Tử Tình dở khóc dở cười, cô vội vàng đi lấy thêm bát đũa, đưa cơm cho Cổ Dương. "Đây, anh Cổ…", nhận thấy ánh mắt nhắc nhở của người kia, lập tức sửa lại: "Cổ Dương! Anh ăn đi. Vậy từ nay về sau cũng không cần gọi tôi là chị dâu nữa, nghe xa lạ lắm, cứ gọi tôi là Tử Tình, hoặc Lãnh Tử Tình cũng được!" "Tốt lắm, Tử Tình!" Cổ Dương cũng không chút khách khí, có đi có lại thôi, bưng bát lên bắt đầu cấp tốc đánh chén đồ ăn. "Ôi trời! Ngon quá! Được đấy, Tử Tình, thật là ngon! Em làm thế nào xào món cải dầu này vậy? Rất vừa miệng nhé!" Cổ Dương vừa ăn vừa ca ngợi. Đây không chỉ là một lời khen nhỏ, mà với tính kén chọn trong ăn uống của anh, có thể làm được hương vị thế này, thực sự là trình độ nấu ăn đã ở mức cao! Quả thực đối với bà chị dâu này anh phải nhìn với con mắt khác! Lãnh Tử Tình nở nụ cười ấm áp, kỳ thật, cô rất thích nấu ăn. Bình thường nếu không có việc gì làm, cô hay thích lên mạng tra các công thức nấu ăn. Có thời gian thì sẽ thử làm theo. Có điều, bình thường cô đều một mình tự nấu tự ăn, tuy rằng cảm thấy cũng ngon, nhưng vẫn không nghĩ là có gì đáng khen lắm. Đột nhiên được Cổ Dương ca ngợi như vậy, cô có chút không tự nhiên. "Nếu anh thích thì ăn nhiều một chút!" Lãnh Tử Tình ngồi một bên, nhìn Cổ Dương tấm tắc khen, không khỏi có chút tự giễu. Chồng thì không về, cô lại một mình ở nhà cùng bạn của chồng ăn cơm, mà trong lòng nhưng lại chẳng cảm thấy có gì bất ổn. Ai! Chuyện này rốt cuộc là nên vui hay nên buồn đây? Lúc Lôi Tuấn Vũ và Kiều Nhi về nhà, nhìn thấy đúng cảnh tượng như vậy, hai người như thế nào lại có cảm giác giống như… Lôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày. Cô gái này rốt cuộc là có thủ đoạn gì, ngay cả cái tên ăn uống kén chọn như Cổ Dương cũng chịu ở nhà ăn cơm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]