Việc làm và nghỉ ngơi của siêu nhân cơ bản cố định, không có việc gấp thì đi ngủ sớm dậy sớm, có việc gấp thì đi ngủ muộn dậy sớm, lúc rảnh rỗi liền hung hăng ngủ bù. Nói chung, thứ tự rời giường là Sở Dũ - Phương Đại Thác - Mộc Ngư - Tống Khinh Dương.
Sở Dũ sáng sớm thức dậy, sẽ chải chuốt kế hoạch sắp xếp một ngày, Phương Đại Thác lên chuẩn bị bữa sáng, mà Mộc Ngư phù hợp với hầu hết các thủ tục làm việc và nghỉ ngơi, gan khởi mã có thể không ăn không uống, ngay cả ngủ cũng trở thành nhu cầu không cần thiết, về phần Tống Khinh Dương, theo lời cô nói: Lang Nha Bổng cần ngủ lâu, giữa các nguyên tử mới có thể càng thêm gần gũi, mới cứng rắn hơn, đánh người đau hơn.
Sở Dũ cảm thấy có lý, cũng may mắn lang nha bổng không cần ngủ đông.
Nhưng sau khi Hạ Diệc Hàn gia nhập, trình tự có thay đổi —— sống động đem Sở Dũ chen xuống, làm cho Sở lão đại thành thiên niên lão nhị.
Hạ Diệc Hàn muốn dậy làm điểm tâm cho Sở Dũ, cô biết khẩu vị của nàng, buổi sáng muốn ăn thanh đạm.
Từ thứ hai đến thứ sáu, công thức nấu ăn là cháo kê, cháo ngô, cháo thịt nạc trứng, cháo bí ngô, cháo rau xanh, cuối tuần, Sở Dũ tự lật bài.
Hạ Diệc Hàn biết làm bánh bao, nhào bột xong, chuẩn bị sẵn nhân vừng, nhân đậu sa, nhân sữa vàng, nhân thịt lợn, sau khi gói xong hấp một nồi, hương thơm tỏa ra bốn phía, Phương Đại Thác mơ mơ màng màng, bị một phòng bếp hương thơm ngát hun tỉnh, nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Diệc Hàn, phảng phất như trù thần hạ phàm.
Sau khi cháo nóng lên, Hạ Diệc Hàn dùng chén nhỏ múc xong, lại chọn thêm mấy cái bánh bao, dùng khay đựng, đặt lên bàn ăn, sau đó canh giữ bên cạnh bàn, trông mong chờ Sở Dũ ăn.
Có đôi khi chờ không vội, sẽ lẻn vào phòng Sở Dũ.
Sau khi vào cửa, nếu Sở Dũ còn đang ngủ, cô liền chờ ở bên giường, không nhúc nhích, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Sở Dũ còn chưa dậy, thân thể ở trong chăn bông như ẩn như hiện, Hạ Diệc Hàn liền ngồi lên giường, ôm đầu nàng vào trong ngực mình, cúi đầu thưởng thức mặt mày của nàng, nói: "Tỷ tỷ dậy ăn sáng thôi."
Nếu Sở Dũ không để ý tới cô, cô liền xoa tay, bắt đầu động tay động chân, dùng ngón trỏ gãi chóp mũi nàng, Sở Dũ ngứa đến nhăn mũi, chỉ chốc lát sau liền mở mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Câu đầu tiên buổi sáng, cổ họng còn chưa mở, thanh âm Sở Dũ xào xạc, giống như accordion lớn tuổi.
"Tôi cảm thấy mình đang nuôi một con mèo..."
Thức dậy muộn liền đến cào giường, chẳng qua mèo muốn nàng cho ăn, còn Hạ Diệc Hàn muốn cho nàng ăn.
Sở Dũ an tâm thoải mái ăn bữa sáng yêu thương mấy ngày, sau đó gặp phải lực cản cực lớn, lúc nàng ăn, cảm nhận được ánh mắt không tầm thường của các nhân viên.
Ánh mắt kia giống như yêu phong nổi lên, mây đen cuồn cuộn, Pháp Hải muốn thu Bạch nương tử, giơ chậu chảo, trong ánh mắt tràn đầy sát khí cùng quyết tuyệt.
Hạ Diệc Hàn cũng cảm nhận được ánh mắt như Pháp Hải, cô sợ Sở Dũ bị thu, vì thế mỗi ngày tăng lượng điểm tâm, đảm bảo mỗi người có thể chia một chén cháo cùng hai cái bánh bao.
Phương Đại Thác nhịn không được cảm khái: "Tôi không chỉ cảm thấy vị trí trưởng khoa bấp bênh, ngay cả vị trí của cha bỉm sữa cũng không giữ được."
Bất quá Hạ Diệc Hàn cũng không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy, Sở Dũ cảm giác cô ở trước mặt mình, trở về thời thơ ấu, là một đứa trẻ, thích dính người, phải thường xuyên nói chuyện với cô, thường xuyên chú ý đến cô, bằng không cô sẽ nháo tâm tình.
Thỉnh thoảng Sở Dũ bận rộn đến quên chú ý đến cô, cô sẽ tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của nàng, lướt ra một làn sóng cảm giác tồn tại.
Chẳng hạn như ăn cắp mỹ phẩm của nàng, mua cho nàng băng vệ sinh có vị bạc hà, hoặc trốn trong chăn của nàng để dọa nàng.
Sở Dũ bị dọa đến mức không nhẹ, đi lên muốn kéo cô xuống.
Hạ Diệc Hàn nhất quyết không đi, muốn ở trên giường của nàng nằm đến thiên hoang địa lão.
Cô túm tay, kéo Sở Dũ lên giường, hai người điên cuồng náo loạn.
Sau khi xong việc, Sở Dũ quần áo xộc xệch, tóc rối như tổ chim, giống như vừa bị một đám đà điểu công kích.
Nàng ạt tóc, trừng mắt nhìn Hạ Diệc Hàn: "Phạt cô nửa tháng không được lên long sàng của tôi."
Hạ Diệc Hàn: "Huhuhu."
Mỗi lần Sở Dũ nói cô, cô không đánh trả, cũng không trả lời, liền một mình mèo ở trong góc, trung khí mười phần phát ra một tiếng: "Huhu ——"
Sở Dũ làm mặt hổ: "Ngoại trừ huhu ra, cô còn có thể làm cái gì chứ?"
Câu này hỏi không chặt chẽ, vừa hỏi, Hạ Diệc Hàn liền hăng hái.
Cô từ trên giường bật dậy, vừa nói vừa nhảy, nhảy giường thành tấm bạt lò xo: "Em còn có thể đánh vào bầu trời, em còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân, em còn có thể hiên hiên ngang ngang, à em còn có thể hùng tư hiên ngang —— "
Sở Dũ đội một cái tổ chim, nghe giường của mình ở dưới chân oa hùng này, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nàng không nuôi một con mèo, mà là nuôi một con hổ Đông Bắc, con hổ Đông Bắc này không ăn thịt, mà ngậm núʍ ѵú giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]