Sở Dũ nghe lời thoại rất quen thuộc, chính là câu chuyện nàng kể cho Hạ Diệc Hàn ngày hôm qua, liền biết cô nhập vai, nhập rất sâu, vốn định nghe cô nói xong, không nghĩ tới nửa đường gϊếŧ ra Tống Khinh Dương, tới một "anh hùng cứu mỹ nhân".
Do Tống Khinh Dương đoạt đi cây gậy gỗ, Hạ Diệc Hàn cũng không đi cướp, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn chằm chằm nàng.
Sở Dũ lại cầm gậy gỗ qua, vẻ mặt thoải mái: "Chúng tôi đang chơi trò chơi, tôi sắm vai tinh linh, cô ấy đóng vai phù thủy."
Tống Khinh Dương bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Hạ Diệc Hàn một cái, "Cô diễn phù thủy gì?"
Hạ Diệc Hàn không trả lời cô, mà nói với Sở Dũ: "Thôn dân này thật đáng ghét!"
Tống Khinh Dương cũng nhìn về phía Sở Dũ: "Cô ấy đang nói tôi đáng ghét à?"
Cả hai bên đều có màu đỏ. Sức chiến đấu khủng khϊếp, Sở Dũ sợ hai người bọn họ đυ.ng phải tia lửa, đến lúc đó nhất định phải đốt cháy cả khu rừng.
Nàng vội vã nói với Tống Khinh Dương: "Không, cô ấy nghĩ rằng cậu đang đóng vai một dân làng, dân làng là một rắc rối lớn đối với phù thủy, sẽ cản trở phù thủy làm việc."
Tống Khinh Dương chuyển sang hướng về phía Hạ Diệc Hàn, tâm tình vẫn không tốt như cũ: "Ai muốn sắm vai thôn dân?"
Sở Dũ vừa định giữ chặt cô, đừng quá hung dữ với Hạ Diệc Hàn, liền nghe cô chính nghĩa nói: "Tôi là một cây lang nha bổng, muốn diễn chỉ có thể diễn lang nha bổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-cach-song-sot-voi-do-kho-cao/1927935/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.