Vào ban đêm, khi một người im lặng, Sở Dũ thấy sợ hãi, từ mũi chân lên trên, lan rộng đến lục phủ ngũ tạng, tủy xương thần kinh, nỗi sợ hãi này cũng có tác dụng gây mê, khi bò qua toàn bộ cơ thể, làm tê liệt thần kinh, phản ứng trở nên chậm chạp, dường như cảm thấy sợ hãi, nhưng không thực sự trong một trạng thái sợ hãi.
Có lẽ vì nàng sợ chuyện gì đó, vẫn chưa đóng quan tài.
Sở Dũ trời sinh thuộc loại thần kinh nhân cách mẫn cảm, tâm tư tinh tế, hơn nữa hiệu ứng gia trì của bệnh nghề nghiệp, thần kinh có thể nói là mài có thể so sánh với máy dò, hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ phát ra cảnh báo.
Nhưng nàng kiểm soát bản thân tốt, tập trung sự nhạy cảm này vào nghề nghiệp và biến nó thành một lợi thế để khám phá thế giới bên trong của đối tượng nghiên cứu.
Đối với Hạ Diệc Hàn, nàng càng để ý, đem phần mẫn cảm này phát huy đến cực hạn, ghi nhớ từng biểu cảm của cô, phỏng đoán từng câu nói của cô, cảm nhận từng cảm xúc của cô, phân tích từng dị thường của cô.
Nhưng Hạ Diệc Hàn cũng đáng để nàng hao tổn tâm tổn trí, Sở Dũ biết, tuy rằng cô thoạt nhìn hoạt bát, vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu, trẻ con không lừa gạt, nhưng dưới biểu hiện hoạt bát, không biết giấu bao nhiêu dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, mặt âm u kia, nàng đã chứng kiến qua, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, cũng đủ để cho nàng lưu lại ấn tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-cach-song-sot-voi-do-kho-cao/1927873/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.