- Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch mở to hai mắt nhìn anh.
- Anh quan tâm anh ta như thế sẽ khiến em hiểu lầm hai người có gì với nhau đấy!
...
Long Mộ Thần bất đắc dĩ trừng cô:
- Em nói bậy gì thế?
- Bây giờ anh đã biết cảm giác của em khi anh ghen tuông vớ vẩn chưa?
Diệp Tiểu Tịch giơ tay chọt vào lồng ngực anh.
Ánh mắt của Long Mộ Thần trở nên tối sầm lại, anh nắm lấy ngón tay cô, sau đó lại ôm chầm lấy cô.
- Long Mộ Thần...
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
- Cứ nói nhăng nói cuội mãi thế, em vẫn còn sợ chứ gì?
Anh hỏi.
Thân thể của Diệp Tiểu Tịch đột nhiên cứng đờ lại.
Quả nhiên anh ấy vẫn phát hiện ra... cũng đúng, anh ấy vốn là một người tinh ý mà.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên cô bị mưu sát, nhưng đối mặt với mấy họng súng đen khịt đó cùng với màn rượt đuổi căng thẳng kia, sao mà cô không sợ cho được chứ?
Cũng giống như cô đã nói với Hoắc Cảnh Nhiên vậy, cô rất sợ chết, nhưng cô cũng biết sợ hãi cũng chẳng được gì, nên vẫn luôn làm mấy trò vớ vẩn để phân tán sự chú ý của chính mình, khiến bản thân không nghĩ đến mấy chuyện kia nữa.
Nay cô lại bị Long Mộ Thần vạch trần, sự sợ hãi giấu sâu dưới đáy lòng của cô lập tức trào dâng như lũ quét. Lồng ngực của anh mới vững chãi làm sao, khiến cho nỗi sợ trong lòng cô lập tức biến mất.
- Đương nhiên là sợ rồi...
Cô ấm ức sụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-cach-cung-chieu-vo-yeu/2165052/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.