Chương trước
Chương sau
Nãy giờ Viên Thanh Hòa chỉ đứng xem kịch mà thôi, trừ việc ông ta dẫn đám người nhà họ Triệu vào đây thì cũng chẳng giúp đám người kia gì cả.

Trông thấy Hà Lệ Lệ thất bại như thế, ông ta trầm giọng nói:

- Nếu đã có chứng cứ, tất nhiên chú sẽ không để bọn họ vu oan cho con rồi. Nhưng mà... họ nói con là con trai bọn họ. Tuy chú cảm thấy khó tin nhưng cũng cần phải dẫn bọn họ tới gặp con, để làm rõ mọi chuyện. Con nói xem có đúng không?

Một chuyện kinh thiên động địa thế này nhưng sau khi Viên Thanh Hòa nói ra, dường như tất cả mọi người không ngạc nhiên lắm.

Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, xem ra người nhà họ Triệu không nhịn dược muốn nói thẳng ra mọi chuyện rồi. Có điều, chắc hẳn người nhà họ Triệu cũng nhận ra từ sớm rồi nhỉ, sao bây giờ lại chủ động tìm tới đây kia chứ?

Cô lại nhìn sang Viên Thanh Hòa, chợt giật thót lên. Chẳng lẽ đám người họ Triệu đã thỏa thuận gì đấy với các thành viên trong hội đồng quản trị?

Chuyện này cũng có thể lắm.

Tuy Long Mộ Thần là chủ tịch của tập đoàn Long thị, nhưng có khá nhiều thành viên ban quản trị biết anh là con nuôi của nhà họ Long, cho nên nhiều người cũng bắt đầu rục rịch. Chẳng qua Long Mộ Thần có bản lĩnh, hơn nữa lại làm cho Long thị phát triển tốt như vậy nên mới đè được đám người kia.

Thế nên đám thành viên trong hội đồng quản trị rất có thể đã về phe với người nhà họ Triệu. Dù sao ưu điểm của Long Mộ Thần chính là quá nặng tình nặng nghĩa, đồng thời nó cũng là khuyết điểm mà người khác có thể lợi dụng tấn công anh!

Long Mộ Thần nhìn Viên Thanh Hòa một cách bình tĩnh rồi thản nhiên nói:

- Tôi không phải con ruột bọn họ.

Vương Hương bất thình lình gào lên một tiếng rồi gào khóc:

- Mộ Thần con trai của mẹ. Mẹ biết trong lòng con vẫn còn giận năm đó ba mẹ vứt bỏ con, nhưng ba mẹ cũng có nỗi khổ riêng mà cón

Hai người Triệu Lập Dũng và Triệu Chí Huy cũng vờ lau nước mắt, trong phòng lập tức trở nên buồn bã.

- Mấy người đừng đau lòng quá.

Viên Thanh Hòa nói:

- Mấy người bảo Mộ Thần là con trai mấy người, thế có chứng cứ không?

- Chứng cứ? Đương nhiên là bọn tôi có rồi!

Vương Hương lập tức ngừng khóc, mụ ta lấy ra một bức ảnh rồi nói:

- Năm đó bọn tôi đã đưa con cho người phụ nữ này. Bà ta mở cô nhi viện, cũng là cô nhi viện Mộ Thần ở!

- Nếu thế thì chúng ta phải tới cô nhi viện hỏi rõ một chút.

Viên Thanh Hòa đề nghị một cách nhiệt tình.

- Lại nói, bên phía cô nhi viện có lưu giữ hồ sơ mà nhỉ, tới lúc đó chúng ta kiểm tra thì chẳng phái biết ngay sao?

- Đúng, chúng ta đi liền bây giờ!

Người nhà họ Triệu nói với vẻ như đúng rồi.

- Khỏi cần đi làm gì.

Long Mộ Thần thản nhiên nói.

- Nói thế, Mộ Thần con tính nhận lại bọn họ à?

Trong mắt Viên Thanh Hòa lóe lên một tia sắc bén.

- Chú nghĩ nhiều rồi.

Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh:

- Lúc cô nhi viện bị cháy, tất cả hồ sơ trong phòng tài liệu đều bị cháy rụi cả rồi. Nếu mấy người muốn tra hồ sơ thì e là phí công mà thôi.

- Sao lại trùng hợp thế?

Viên Thanh Hòa nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt nghi ngờ, ông ta cười như không cười nói:

- Mộ Thần này. Bọn chú vừa tính đi cô nhi viện tra hồ sơ thì hồ sơ lại bị cháy sạch. Lẽ nào có người cố tình muốn chúng ta không tra ra được gì sao?

- Tôi cũng thấy thế.

Long Mộ Thần vẫn ung dung như trước.

- Có điều, người kia chắc chắn thất vọng rồi. Chắc người kia không biết hồ sơ trong cô nhi viện vẫn còn hồ sơ điện tử.

- Gì... gì cơ? Sao lại thế được hứ?!

Người nhà họ Triệu lập tức biến sắc.

- Sao lại không thể được hả?

Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.

- Chuyện này...

Đám người nhà họ Triệu ấp a ấp úng không đáp được lời nào.

Ngay cả Viên Thanh Hòa cũng mất tự nhiên, đúng là người nhà họ Triệu không thể trông cậy vào được, ông ta chỉ đành dựa vào bản thân mà thôi.

- Trước đây chú đã điều tra cô nhi viện đấy rồi. Nghe nói viện trưởng ở đấy không biết dùng máy tính, cho nên không hề có hồ sơ điện tử gì cả. Chẳng hay hồ sơ mà con nói được làm từ khi nào thế?

- Xem ra giám đốc Viên điều tra cô nhi viện kỹ quá nhỉ.

Long Mộ Thần híp mắt lại.

- Đương nhiên chú không thể lơ là chuyện liên quan tới thân thế của con mà.

Viên Thanh Hòa cũng lột bỏ vẻ giả tạo lúc trước.

- Mấy năm trước tôi đã lập hồ sơ điện tử cho cô nhi viện.

Long Mộ Thần thản nhiên nói:

- Dù sao hồ sơ bằng giấy rất dễ bị người ta thiêu hủy, đúng không giám đốc Viên?

- Nhưng hồ sơ điện tử bị người khác chỉnh sửa cũng là chuyện rất bình thường.

Giám đốc viên đối chọi một cách gay gắt.

- Sao bọn chú biết hồ sơ điện tử mà con nói là thật hay giả?

- Điều ông lo đúng lắm.

Long Mộ Thần gật đầu nói tiếp:

- Cho nên lúc đó, tôi đã scan toàn bộ hồ sơ.

Nét mặt Viên Thanh Hòa cứng đờ ra, nếu như scan thì ông ta không thể nào chất vấn về vấn đề thật giả của hồ sơ nữa rồi. Ông ta không ngờ, Long Mộ Thần đã đề phòng từ sớm như thế, Không, anh không thể đề phòng được bọn họ suốt được, chỉ có thể nói phong cách làm việc trước giờ của anh đều cẩn thận từng li từng tý.

Long Mộ Thần cười khẩy.

- Giám đốc Viên cứ yên tâm. Tôi đã báo cho dì Vân rồi, bây giờ dì ấy đang cầm bản scan qua đây đấy. Tới lúc đó thì mọi chuyện cũng được rõ ràng.

Sắc mặt Viên Thanh Hòa trở nên khó coi, xem ra nước đi này không được rồi. Đoạn ông ta nhìn sang người nhà họ Triệu, nháy mắt ra hiệu.

- Cho dù scan lại thì sao hả?

Vương Hương nhận được ám hiệu, nói với vẻ ngang ngược:

- Ai nói bản scan là thật kia chứ? Mộ Thần à, sao con lại không chịu nhận chúng ta thế hả? Chỉ vì không muốn nhận mặt chúng ta mà con lại thiêu rụi đống hồ sơ đó, rồi làm đồ giả tới lừa chúng ta ư?

Diệp Tiểu Tịch nhướng mày tỏ vẻ không vui. Rõ ràng người nhà họ Triệu đang ăn vạ, cho dù Tần Tĩnh Vân có lấy đồ thật hay giả thì bọn họ đều cho đấy là giả!

- Mộ Thần à.

Triệu Lập Dũng nói:

- Ba biết con không muốn nhận hai ông bà già này, không những vì chuyện năm đó mà còn vì mẹ con không thích bạn gái hiện tại của con nữa, cho nên con tức giận phải không? Nhưng ba mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi!

- Đúng thế, con tài giỏi, đẹp trai lại có tiền như thế, còn Diệp Tiểu Tịch vừa xấu tính, cái gì cũng không biết làm. Nó đâu có xứng với con!

Vương Hương nói liên tục:

- Con chính là chủ tịch của Long thị, bạn gái con cũng phải là người tài giỏi như thế mới được! Giống như...

Vương Hương đang cúi đầu nghĩ ngợi, bỗng trên TV phát chương trình phỏng vấn Trương Dương Minh.

Chương trình này đã bắt đầu, sau khi chiếu đoạn video ở phòng sách thì người hầu nhà họ Long đã chuyển lại kênh cũ. Lúc này, Trương Dương Minh đang cảm thán về những chuyện mình đã trải qua, cũng như cảm ơn bà chủ bí ẩn của công ty Thần Hi đã đầu tư cho anh ta.

Vương Hương cũng từng nghe Hà Lệ Lệ nhắc qua chuyện của Trương Dương Minh. Dẫu sao có khoảng thời gian, ả ta muốn tham gia đóng phim cho nên ngày nào cũng nói chuyện này với mụ.

Ánh mắt mụ sáng lên, đoạn mụ ta chỉ vào TV rồi nói.

- Giống như bà chủ bí ẩn của công ty Thần Hi mới được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.