Chương trước
Chương sau
Hà Nhu ngồi im ở đấy, lúc Diệp Tiểu Tịch vừa cầm đũa lên, cô bỗng sực nhớ điều gì mà quay sang hỏi má Trương:
- À đúng rồi má Trương, hai hôm trước hình như con để quên sách ở đây. Mọi người có nhìn thấy nó không?

- Anh đã bảo người để trong phòng cho em rồi.
Long Mộ Thần thản nhiên đáp:
- Lần sau em nhớ cất kỹ nhé.

- Ừm ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.

- Phải rồi, anh thấy em ghi chú vài chỗ, có chỗ nào không hiểu à?

- Đúng thế, chính là chỗ…

Nhìn thấy hai người nói chuyện chẳng xem ai ra gì như thế, Hà Nhu không nhịn được nhíu mày lại.

Cách Diệp Tiểu Tịch ở chung với Long Mộ Thần khiến cho Hà Nhu cảm thấy bất ngờ. Giữa bọn họ có sự ngọt ngào của các cặp đôi nhưng phần lớn là sự phù hợp.

Hà Nhu cũng không nói được cảm giác trong lòng mình là gì, tuy bà vẫn rất ghét Long Mộ Thần nhưng lại cảm thấy… bọn họ rât xứng đôi với nhau.

Trong khi bọn họ đang ăn tối thì Hà Lệ Lệ đang trốn trong góc phòng với vẻ không cam lòng, lấy điện thoại chụp liên hồi.

- Cô đang làm gì thế hả?
Triệu Đệ chú ý tới cô ta, bất đắc dĩ nói:
- Lệ Lệ cô có thể ngồi yên một chỗ được không vậy? Lần trước cô không bị đuổi đi đã may mắn lắm rồi, nếu cô còn chọc giận ngài Long nữa…

- Được rồi, tôi biết rồi mà.
Hà Lệ Lệ nói với vẻ bất mãn:
- Tôi cũng chẳng làm gì cả, cô sốt ruột gì chứ?

Nói xong, Hà Lệ Lệ liền xoay người rời đi. Không phải cô ta không muốn làm gì, chẳng qua nhìn thấy Hà Nhu thì cô ta sợ. Hôm qua cô ta tận mắt chứng kiến bà rat ay, lúc đó cô ta sợ tới mức không dám ra ngoài luôn.

Hà Nhu bỗng nhíu mày lại, bà nhìn về phía cửa thì trông thấy bóng dáng rời khỏi đây của Hà Lệ Lệ. Sao cô ta lại ở đây? Vẻ mặt của bà vô cùng khó coi. Bà nhớ rõ cô ả này muốn giành bạn trai với Diệp Tiểu Tịch! Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đang làm gì thế, sao lại để một người như thế bên cạnh mình kia chứ?!

Bữa tối này, Diệp Tiểu Tịch ăn chẳng ngon miệng chút nào. Nhất là lúc ăn được nửa thì Hà Nhu bỗng dưng rất tức giận! Diệp Tiểu Tịch nghĩ mãi không ra, rốt cuộc bọn họ đã làm gì khiến bà tức giận.

Ăn xong, Diệp Tiểu Tịch vội đề nghị:
- Mẹ à, chúng ta về thôi…

- Về?
Hà Nhu liếc cô đầy bất mãn.
- Dù sao cũng tới đây rồi, về khách sạn làm gì? Rốt cuộc con sợ mẹ biết cái gì mà vội vàng dẫn mẹ đi như thế hả?

Diệp Tiểu Tịch muốn choáng luôn. Vậy ý của Hà Nhu tức là bà tính ở lại đây ư?!

- Đúng đó, đã tới rồi cần gì tới khách sạn ở nữa chứ.
Má Trương phụ họa.
- Tôi đã sai người dọn dẹp phòng khách rồi. Tối nay bà Diệp cứ ở lại đây nhé.

- Không cần phiền thế đâu.
Hà Nhu nói:
- Tôi ở chung phòng với Tiểu Tịch là được rồi.

-…
Diệp Tiểu Tịch nổi cả da gà, không phải chứ, mẹ cô muốn ở lại đây thật à? Cô cũng không sợ Hà Nhu biết gì hết, dù sao cô với Long Mộ Thần vẫn không làm trái ba điều quy ước kia.

Nhưng tính Hà Nhu không dung được một hạt cát. Lần trước bà vội vàng rời khỏi thủ đô như thế, có lẽ bà đã đón được phòng bọn họ đang ở là do Long Mộ Thần cung cấp. Mà bà lại ghét anh cho nên sẽ không ở lại đấy. Tuy bà không nói ra nhưng Diệp Tiểu Tịch hiểu rất rõ.

- Thế nhưng bây giờ Hà Nhu vẫn ghét Long Mộ Thần nhưng lại tính ở lại nhà họ Long? Nói thế tức là bà có kế hoạch khác. Đối mặt với tình huống này sao Diệp Tiểu Tịch không lo lắng được kia chứ?

- Đi thôi, con dẫn ta đi dạo chút.
Hà Nhu quay sang nói với Diệp Tiểu Tịch.

Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ đau khổ, cô nghi ngờ có phải bà muốn thu thập chứng cứ phạm pháp của Long Mộ Thần, sau đó mới bắt anh cho xong chuyện không đây!

Long Mộ Thần thấy Diệp Tiểu Tịch rối rắm, anh nói một cách bình tĩnh:
- Để con dẫn bác…

- Không cần.
Hà Nhu không đợi anh nói hết câu mà cắt ngang.
- Cậu cứ lo việc của mình đi, chớ quầy rầy hai mẹ con tôi đoàn tụ với nhau.

Mấy lời không khách sao này cũng nói ra luôn rồi, hai người Long Mộ Thần cũng không thể nói thêm gì nữa. Diệp Tiểu Tịch đành phải dẫn Hà Nhu đi dạo quanh nhà họ Long một vòng. Cô thấp thỏm lén nhìn sang bà nhưng vẻ mặt của bà khiến người ta nhìn không thấu, chẳng biết bà đang nghĩ gì nữa.

Đi dạo xong, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được mà hỏi lại:
- Mẹ à, rốt cuộc mẹ muốn làm gì thế?

Mà Hà Nhu cứ như không nghe thấy lời cô nói, bà nghĩ ngợi một hồi rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt sắc bén.
- Con rất quen thuộc chỗ này nhỉ!

Diệp Tiểu Tịch lập tức囧, sao cô không quen thuộc chỗ này kia chứ? Sau khi cô vào đây thì Long Mộ Thần luôn dẫn cô đi dạo khắp nơi, thậm chí trong nhà đã chỉnh sửa mấy chỗ dựa theo sở thích của cô nữa kìa.

Dường như Hà Nhu cũng không muốn hỏi tiếp, bà nói với vẻ khó hiểu:
- Hình như mấy người hầu rất cung kính với con, dường như còn cung kính hơn cả với Long Mộ Thần nữa.

Trong lòng Hà Nhu biết rất rõ, người càng cung kính với Diệp Tiểu Tịch cũng tức là Long Mộ Thần càng xem trọng cô. Xem ra anh cũng có lòng với cô lắm.

- Có ạ?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng hỏi lại:
- Sao con không cảm thấy gì hết?

Hà Nhu cạn lời luôn. Xem ra Diệp Tiểu Tịch được Long Mộ Thần cưng chiều quá rồi, khi ở chỗ vô cùng an toàn thì cô chẳng có chút đề phòng gì cả. Xem chừng Long thị cũng giống như thế. Long Mộ Thần đáng để cô tin tưởng thế à?

Chợt, Hà Lệ Lệ đi qua hành lang phía trước.

- Sao cô ta lại ở đây?
Vẻ mặt Hà Nhu trở nên khó coi, bà hỏi.

- Ai ạ?
Diệp Tiểu Tịch quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì cả, Hà Lệ Lệ đã biến mất từ đời nào.

- Thôi bỏ đi, có thể do mẹ hoa mắt thôi.
Hà Nhu lạnh lùng nói:
- Chúng ta về phòng nào.

Lúc Diệp Tiểu Tịch theo Hà Nhu trở về với vẻ mặt ngỡ ngàng, Hà Lệ Lệ mới bước ra rồi chụp lén vài tấm hình của bọn họ, gửi cho người nhà họ Triệu.

Chẳng mấy chốc, Vương Hương đã gọi điện tới.

- Lệ Lệ, bà ta muốn ở lại nhà họ Long thật à?
Vương Hương nói với giọng tức tối.

- Đúng vậy.
Hà Lệ Lệ nói với vẻ không cam lòng:
- Dì nói xem bà ta dựa vào cái gì kia chứ?! Giờ hai người kia vẫn chưa kết hôn mà! Ngay cả dì còn không thể ở lại đây thì bà ta có tư cách gì ở đây?

Mấy câu này của cô ta trúng ý Vương Hương. Bà ta càng tức giận, lớn giọng mắng chửi Hà Nhu và Diệp Tiểu Tịch trong điện thoại.

- Con thấy dì cứ dứt khoát tới đây ở cho rồi!
Hà Lệ Lệ đề nghị. Nếu như Vương Hương cũng vào đây ở thì nhà họ Long sẽ náo nhiệt hơn nhiều. Chờ tới khi Hà Nhu cãi nhau với Vương Hương, cô ta không tin Long Mộ Thần vẫn có thể ở bên cạnh Diệp Tiểu Tịch!

- Mai dì mới đi được.
Vương Hương nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Nay trễ quá rồi, giờ dì đi không được. Có điều Lệ Lệ này, con cũng nên thử cách đó một lần xem sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.