Bỗng dưng Diệp Tiểu Tịch thấy chóp mũi ê ẩm, đoạn cô vòng tay ôm lấy eo của Long Mộ Thần. Lồng ngực anh vẫn ấm áp làm người khác cảm thấy an tâm như thế.
Long Mộ Thần thấy thế thì giật mình, anh bèn ôm lấy Diệp Tiểu Tịch rồi thấp giọng hỏi:
- Tiểu Tịch em sao thế?
Nghe Long Mộ Thần hỏi thế, Diệp Tiểu Tịch sực tỉnh lại. Nếu như cô nói cho anh, vậy chẳng phải anh sẽ hiểu lầm cô chịu uất ức gì sao? Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, ra vẻ tinh nghịch với anh.
- Em chỉ muốn ôm anh thôi.
Long Mộ Thần nhướng mày lên. Nếu anh không nhìn lầm thì khi nãy Diệp Tiểu Tịch trông rất lo lắng. Nhưng bây giờ cô lại làm như không có gì khiến anh có chút lo lắng.
- Vậy em về phòng nhé
Diệp Tiểu Tịch buông Long Mộ Thần ra, cô chuẩn bị về phòng mình.
Long Mộ Thần chợt nắm lấy tay cô rồi hỏi:
- Diệp Tiểu Tịch, bộ em tính chọc xong rồi bỏ chạy à?
- Không được à?
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt vài cái.
- Anh đừng quên ba điều quy ước đấy nhé.
Mặt Long Mộ Thần đen xì, không ngờ cô lại nhắc tới chuyện này. Nhưng mà cũng tốt, bây giờ chỉ còn khoảng hai tháng nữa thì cô tốt nghiệp rồi. Chờ tới khi cô lấy được bằng tốt nghiệp, anh nhất định phải dắt cô tới cục dân chính liền.
- Vậy ý em là chỉ cần chúng ta không làm trái với ba điều quy ước thì có thể làm nhiều chuyện khác hửm?
Long Mộ Thần bước lên một bước, cười một cách gian xảo.
- Anh..anh muốn làm gì hả?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim đập thình thịch, không nhịn được mà lùi lại về phía sau. Sao lại thế này? Cô chỉ ôm Long Mộ Thần một cái thôi mà, sao chuyện lại phát triển theo hướng xấu hổ thế này?
- Em...
Long Mộ Thần mỉm cười trêu chọc cô.
Diệp Tiểu Tịch lập tức đỏ bừng cả mặt, chân bước loạng choạng khiến cô vội vàng vịn vào tường.
Long Mộ Thần chống một tay lên tường, trông thấy cô như con thỏ nhỏ đang hoảng sợ thì cảm thấy buồn cười.
- ... Em nói xem?
- ...
Diệp Tiểu Tịch sắp bị Long Mộ Thần chọc cho tức chết rồi. Thì ra nãy giờ Long Mộ Thần đang trêu chọc cô sao?
- Chứ em tưởng anh sẽ nói gì hửm?
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Mà sao... trông em mất mác thế?
- Chỗ nào hả?
Diệp Tiểu Tịch vừa thẹn vừa giận đẩy anh ra.
- Anh tránh ra nào!
Nhác thấy Diệp Tiểu Tịch xấu hổ toan bỏ chạy thì Long Mộ Thần đột ngột ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Diệp Tiểu Tịch được ôm trong vòng tay ấm áp kèm theo khí tức khiến người khác rung động, cô ngây người dừng bước như bị trúng độc.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần thì thầm bên tai cô:
- Em muốn nói gì với anh à?
Cả người Diệp Tiểu Tịch khẽ run lên, ý Long Mộ Thần là chuyện của nhà họ
Triệu ư? Cũng phải thôi, hôm nay nhà họ Triệu tới quậy ở công ty cô, htv còn tới bảo lãnh họ ra nữa. Đương nhiên anh cũng biết nhà họ Triệu đã đi gặp cô rồi.
Chẳng qua sao Long Mộ Thần lại không hỏi thẳng mà muốn cô chủ động nói ra vậy nhỉ? Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trở nên u ấm, nhưng cô không thể nói năng quá đáng được. Vậy chi bằng không nói thì hơn.
- Vậy còn anh thì sao?
Cô quay đầu lại nhìn anh.
- Anh có muốn nói gì với em không?
Long Mộ Thần nhướng mày lên, cô ấy muốn biết gì thế?
- Em chỉ thuận miệng hỏi đại thôi!
Diệp Tiểu Tịch không chờ Long Mộ Thần trả lời đã giành nói trước, bây giờ cô vẫn chưa có dũng khí nói thật với anh. Đoạn cô nói tiếp:
- Hôm nay em mệt qua nên về phòng nghỉ trước đây.
Long Mộ Thần thấy Diệp Tiểu Tịch ngáp một cái, anh bèn hôn lên trán cô rồi nói:
- Ừm, em nghỉ ngơi đi.
Sau đó Diệp Tiểu Tịch xoay người trở về phòng. Long Mộ Thần nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt tối đi.
Trong nhà trọ nhà họ Triệu thuê, hai vợ chồng tld đang vui vẻ dọn dẹp đồ đạc. Chỉ cần bọn họ lấy được tiền, phòng, xe mà Long Mộ Thần hứa thì sẽ rời khỏi thủ đô ngay.
Triệu Chí Huy biết rõ ý định của bọn họ. Tuy gã im lặng không nói nhưng lại tỏ vẻ không vui, rồi đi tới quán bar gần đấy.
Lúc gã vào quán bar, gọi một ly rượu thì cô gái bên cạnh đã chờ gã từ lâu.
- Hể, chào cô Diêu.
Triệu Chí Huy chào hỏi cô gái kia.
Diêu Mạn nhìn gã rồi gật đầu chào lại. Trên tai cô còn đeo một ống tai nghe, bên trong còn phát ra tiếng của Ngải Tư Tư.
- Cô hỏi hắn xem bọn họ tính rời khỏi đây như thế thật à?
- Ba mẹ tôi thật sự muốn rời khỏi thủ đô.
Nghe thấy câu hỏi của Diêu Mạn, Triệu Chí Huy trả lời với vẻ đáng khinh:
- Dù sao bọn họ tới đây cũng vì tiền thôi mà. Giờ có nhiều tiền như vậy, bọn họ vui tới quên trời quên đất luôn rồi!
- Nhưng tiền xài hoài cũng hết mà.
Diêu Mạn nói đầy ẩn ý.
- Nếu bây giờ mấy người rời khỏi đây, e rằng lần sau khó mà đòi tiền được.
Triệu Chí Huy nghe thấy thế thì gật đầu đồng ý:
- Cô nói đúng lắm. Vậy ý cô là tôi nên đòi thêm một ít nữa sao?
- Dù anh có đòi thêm thì cũng đâu bằng cái cây hái ra tiền, Long thị đâu kia chứ?
Diêu Mạn cười khẽ.
Ánh mắt Triệu Chí Huy sáng rực lên, lộ ra vẻ tham lam.
- ... Chắc hẳn Long thị có rất nhiều tiền nhỉ?
- Thứ đấy không thể tính bằng tiền được.
Diêu Mạn nói tiếp:
- Khoan nói tới Long thị, chỉ cần mấy người ôm chặt lấy đùi của Long Mộ Thần thì cả đời này khỏi lo thiếu tiền! Anh chịu bỏ qua như thế sao?
Trong mắt Triệu Chí Huy lóe lên vẻ tham lam, đoạn gã nói với vẻ không cam long.
- Tôi không bỏ qua thì sao hả? Long Mộ Thần không chịu gặp bọn tôi khi mà!
- Anh ta không chịu gặp mấy người thì mấy người tự đi mà gặp anh ta!
Diêu Mạn nói.
- Nếu bọn tôi có thể gặp Long Mộ Thần thì còn chờ tới tận bây giờ à?
Triệu Chí Huy nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Bọn họ từng tới quậy ở cô nhi viện, nhưng Long Mộ Thần lại chẳng ra mặt. Bọn họ cũng có tới Long thị, nhưng chưa kịp gặp thì họ đã bị bảo vệ đá ra ngoài rồi. Muốn gặp Long Mộ Thần còn khó hơn lên trời nữa.
- Mấy người không thể thôi nhưng Diệp Tiểu Tịch có thể mà.
Diêu Mạn lắc nhẹ ly rượu trước mặt.
- Ý cô là... nhờ Diệp Tiểu Tịch giúp đỡ?
Ánh mắt Triệu Chí Huy sáng lên.
- Nếu có cô ta giúp đỡ thì chuyện gặp Long Mộ Thần dễ như trở bàn tay thôi.
Diêu Mạn nhấp một hớp rượu.
- Nếu cô ta không chịu thì sao?
Gã không nhịn được hỏi. Dù sao lúc trước thái độ của cô với bọn họ rất tệ.
- Nếu cô ta không chịu thì mấy người quậy cô ta một trận.
Diêu Mạn cười khẩy một tiếng.
- Chỉ cần mấy người dám quậy, anh nghĩ Long Mộ Thần sẽ không xuất hiện sao?
- Tôi hiểu rồi.
Triệu Chí Huy nốc cạn rượu rồi vội nói:
- Bây giờ tôi về nhà thuyết phục ba mẹ tôi đã!
Triệu Chí Huy nói xong thì vội vàng rời khỏi quán bar. Diêu Mạn nhìn theo bóng lưng gã với anh mắt chán ghét.
- Luna à tôi đã làm xong rồi.
Cô thấp giọng nói.
- Tôi biết rồi.
Trong tai nghe lại phát ra giọng nói của Ngải Tư Tư.
- Tôi đã chuyển tiền vào thẻ cô rồi đấy. Chỉ cần cô làm tốt, tôi sẽ không xử tệ với cô đâu!
Sáng sớm Diệp Tiểu Tịch vừa thức dậy thì nghe có tiếng gõ cửa.
Cô ngạc nhiên mở cửa ra thì trông thấy Triệu Đệ đứng ở ngoài cửa, đoạn cô bé nói với vẻ áy náy:
- Thật ngại quá, chị Tiểu Tịch. Mới sáng sớm em đã làm phiền chị rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]