Chương trước
Chương sau
Ngải Tư Tư là người đầu tiên biết Diệp Tiểu Tịch chuyển về nhà họ Long. Cô ả gọi điện cho Hứa Nhiễm, định giục hắn đẩy nhanh tiến độ lên, thế mà hắn lại nói không muốn tiếp tục theo đuổi Diệp Tiểu Tịch nữa.

Ngải Tư Tư sốt ruột, vội vàng chạy tới chung cư của Hứa Nhiễm rồi trút xuống một tràng dài chất vấn.

- Rõ ràng anh đã hứa với em là sẽ cưa được Diệp Tiểu Tịch trong vòng một tuần cơ mà, bây giờ thì sao? Mới có hai ngày mà anh đã lùi bước rồi à? Hứa Nhiễm, anh có ý gì? Đừng bảo là anh thích Diệp Tiểu Tịch rồi nhé…

Nghe một tràng trách cứ của cô, Hứa Nhiễm chỉ cảm thấy lòng mình lạnh ngắt. Cô chẳng hề quan tâm hắn đã gặp chuyện gì, cũng chẳng thèm hỏi hắn lấy một câu.

Hắn nói với vẻ thất vọng:

- Tư Tư, sao em không hỏi anh xem đã xảy ra chuyện gì mà chỉ trách cứ anh, hoài nghi anh thế?

Ngải Tư Tư giật mình, bèn thuận miệng hỏi:

- Thế hôm qua có chuyện gì?

- … Không có gì.

Hứa Nhiễm hơi tức giận. Việc hôm qua đã làm cho hắn mất mặt và nhục nhã trước Diệp Tiểu Tịch lắm rồi, hắn thậm chí còn không dám nói cho người bên cạnh mình biết rõ nữa là Ngải Tư Tư mà hắn yêu. Làm sao hắn có thể nói với Ngải Tư Tư được cơ chứ?

Ngải Tư Tư biết là Hứa Nhiễm gạt mình nhưng hỏi mãi mà hắn không chịu nói. Cô hỏi người bên cạnh Hứa Nhiễm, họ cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào. Mãi về sau Ngải Tư Tư mới biết đại khái là Hứa Nhiễm muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng suýt nữa thì bị đám lưu manh nhét hành, cuối cùng còn được Diệp Tiểu Tịch cứu ngược lại.

Ngải Tư Tư không biết đám lưu manh đó đã làm gì Hứa Nhiễm, càng không biết chuyện đó đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý sâu đến mức nào. Cô ta chỉ cho rằng Hứa Nhiễm cảm thấy nợ Diệp Tiểu Tịch nên không muốn ra tay mà thôi.

Ngải Tư Tư không ngừng khuyến khích Hứa Nhiễm, bắt hắn lấy cớ cảm ơn để tiếp tục đến tìm Diệp Tiểu Tịch, thế nhưng không những Hứa Nhiễm không chịu mà còn nổi giận với cô ta. Ngải Tư Tư giận ứa gan, cô ta không cam tâm từ bỏ như thế, nhưng Hứa Nhiễm không giúp thì cô ta cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Diệp Tiểu Tịch hưởng thụ mấy ngày không bị quấy rầy và vượt qua cuộc thi thuận lợi. Chuyện ở công ty cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng bộ phim hoạt hình điện ảnh mà cô đầu tư lại trở thành điều khiến cho cô lo lắng nhất.

Tuy cô rất kì vọng vào bộ phim kia, thế nhưng chuyện đầu tư bình thường đã khó đoán, nói gì đến đầu tư phim điện ảnh có rủi ro cao. Bây giờ bộ phim kia được chiếu chính là lúc gặt hái thành quả, đương nhiên cô phải lo mình có đầu tư lỗ vốn không rồi.

Diệp Tiểu Tịch lo sốt vó nhưng cũng chỉ đành chờ đợi mà thôi. Trong thời gian đó, cô và Long Mộ Thần mua mấy chục tấm vé rồi đến cô nhi viện đón bọn trẻ đi xem phim.

Vừa đến nơi, họ đã nghe thấy tiếng cãi cọ từ trong phòng của Tần Tĩnh Vân truyền tới.

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Tiểu Tịch nhíu mày:

- Có phải dì Vân gặp chuyện phiền toái gì không?

- Để anh đi xem.

Long Mộ Thần nói giọng bình tĩnh:

- Qua với bọn nhỏ đi Tiểu Tịch, đừng để tụi nó sợ.

- …Vâng.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý.

Thế nhưng cô vẫn rất tò mò, tiếng cãi vã cũng rơi vào tai cô.

- … Lúc trước cô mang con tôi đi, bây giờ hỏi cô lại bảo không biết là thế nào? Cô nghĩ bọn tôi là kẻ ngốc à? Đồ đàn bà độc ác, có phải bây giờ con tôi công thành danh toại rồi nên cô giấu nó đi, không cho nó nhận lại chúng tôi không?

- Tôi mang đi hả? Trước kia chính các người muốn bán đứt con ruột mình đi, tôi không thể chịu được nên mới mua nó rồi đưa đi đấy. Mấy chục năm rồi, bây giờ các người mới nhớ ra nó là con đẻ của các người à? Lúc bán nó đi, lúc bỏ rơi nó, sao các người không nhớ là các người sinh nó ra…

- Nói nhiều, cô đòi tiền chứ gì…

Diệp Tiểu Tịch đi dần xa, tiếng khắc khẩu cũng nhỏ dần rồi mất hẳn.

Tuy không hiểu ngọn nguồn sự tình nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn càng ngày càng kính nể Tần Tĩnh Vân. Bà không chỉ phải chăm sóc đám nhỏ mà còn phải ứng phó với đám người lớn dở hơi kia nữa, nếu không cứng rắn thì sợ là không thể bảo vệ đám trẻ trong cô nhi viện rồi.

Diệp Tiểu Tịch đi tới phòng học của lũ trẻ.

Bọn nhỏ nhận ra cô ngay, bèn ríu rít vây quanh cô:

- Chị Tiểu Tịch, chị Tiểu Tịch, chị đến chơi với chúng em à!

Diệp Tiểu Tịch mỉm cười xoa đầu chúng:

- Chị không chỉ đến thăm mấy đứa thôi đâu, hôm nay chị đưa mấy đứa đi xem phim rồi ăn món ngon nhé, được không?

- Tuyệt quá!

Đám nhỏ hoan hô nhảy nhót.

- Xếp hàng, xếp hàng nào!

Diệp Tiểu Tịch vội nói.

Đám nhỏ xếp hàng ngay ngắn rồi đi ra ngoài cùng Diệp Tiểu Tịch, lần lượt lên chiếc xe bus mà Long Mộ Thần thuê tới.

Diệp Tiểu Tịch đợi mãi không thấy Long Mộ Thần ra thì hơi nghi hoặc.

Hôm nay Đường Tư Dĩnh cũng tới cùng bọn họ. Cô đang ở trên xe dỗ dành bọn trẻ, Diệp Tiểu Tịch nói với cô một câu rồi xuống xe tìm Long Mộ Thần.

Cô đi tới cửa phòng của Tần Tĩnh Vân, tiếng cãi vã đã ngừng, dường như những người kia đã đi rồi.

Tiếng nói của Tần Tĩnh Vân vang lên đầy bực bội:

- Sao lại có cái nhà vô sỉ thế nhỉ? Dì đã bảo con không phải giúp họ rồi mà! Chúng ta đều biết rõ chuyện năm đó mà con, Mộ Thần, con không nợ nần gì họ hết!

Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc dừng bước.

Chuyện năm đó? Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy ba chữ này.

Diệp Tiểu Tịch còn nhớ lần trước đến cô nhi viện, Đường Tư Dĩnh cũng nói về chuyện năm đó. Cô ấy nói sau chuyện năm đó thì Long Mộ Thần đã không còn thân cận với bất kì ai. Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch rất để ý đến chuyện này, thế nhưng sau đó cô bị thương ngoài ý muốn, Long Mộ Thần lại chăm cô như người tàn tật, cho nên cô đã quên bẵng mất.

Bây giờ cô lại nghe thấy ba chữ này thêm một lần nữa.

Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Diệp Tiểu Tịch không đoán ra, thế nhưng cô có cảm giác chuyện đó rất quan trọng đối với Long Mộ Thần.

- Con tiện tay thì giúp thôi dì.

Long Mộ Thần nói thản nhiên:

- Có tốn công sức gì đâu. Dì Vân, dì yên tâm, tuy con giúp họ nhưng con biết chừng mực mà, con sẽ không thoái nhượng họ mãi đâu…

Bỗng nhiên, Long Mộ Thần dừng lời rồi kinh ngạc quay đầu lại:

- Tiểu Tịch, em đến từ bao giờ vậy?

- Em vừa tới thôi.

Diệp Tiểu Tịch băn khoăn:

- Em chờ mãi không thấy anh nên qua xem thế nào.

Long Mộ Thần đi tới bên Diệp Tiểu Tịch, nắm lấy tay cô rồi giải thích:

- Vừa nãy dì Vân gặp chút phiền toái nên hơi khó chịu, anh ở lại trò chuyện với dì một chút ấy mà.

- Vâng…

Diệp Tiểu Tịch gật đầu:

- Chúng ta đi nhé?

- Dì Vân ơi, đi thôi ạ.

Long Mộ Thần quay đầu nhìn Tần Tĩnh Vân:

- Tiểu Tịch vào gọi dì rồi này, đừng để bọn nhỏ chờ lâu.

Tần Tĩnh Vân nhìn Diệp Tiểu Tịch làm cho cô hơi căng thẳng, thế nhưng cô cảm nhận được rằng thái độ của bà với mình đã ôn hòa hơn nhiều rồi.

- Tiểu Tịch

Tần Tĩnh Vân nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt sâu xa:

- Dì có mấy lời muốn nói với con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.