Chương trước
Chương sau
Vừa nghe thấy cô là em gái ruột của Diệp Nhược Cẩn, mọi người lập tức không ồn ào nữa mà nói với vẻ xấu hổ:

- Xin lỗi nhé em Diệp. Tụi anh nói đùa với Nhược Cẩn quen rồi.

- Không sao.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu, cũng không để trong lòng.

Diệp Nhược Cẩn dẫn cô đến ngồi trên ghế dài. Diệp Tiểu Tịch chú ý thấy người phụ nữ vừa mới có địch ý với cô đã đứng dậy ngồi ở bên kia của Diệp Nhược Cẩn.

Diệp Tiểu Tịch nâng mắt nhìn thoáng qua. Lúc này tâm trạng của cô rất tệ nên không rảnh tám chuyện.

- Nhược Cẩn, cô ấy thật sự là em gái của anh à?

Người phụ nữ nói.

- Thật trăm phần trăm!

Diệp Nhược Cẩn cười khẽ hỏi:

- Sao hả? Không giống à?

- Đúng là không giống lắm.

Người phụ nữ kia cười nói.

- Tiểu Tịch, em thấy sao?

Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn lóe lên, anh vẫn liếc nhìn Diệp Tiểu Tịch.

- Có gì lạ đâu.

Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.

- Không phải bố mẹ đã nói rồi sao? Anh ôm hết gene xấu, gene tốt để cho em mà.

Diệp Nhược Cẩn thoáng chùng lòng. Nếu Diệp Tiểu Tịch thật sự biết chuyện gì thì làm sao có thể bình tĩnh nghe những lời này được. Hay là cô em gái đơn thuần của anh đã học được cách che giấu cảm xúc chân thật của mình rồi?

- … Em Diệp hài hước thật đấy. Tên chị là Ninh Tuệ Đồng, là bạn cùng trường đại học với Nhược Cẩn.

Ninh Tuệ Đồng hoàn toàn tin lời Diệp Tiểu Tịch, thái độ cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Diệp Tiểu Tịch mỉm cười khách khí với cô ta.

Ninh Tuệ Đồng bất mãn liếc Diệp Tiểu Tịch. Thấy Diệp Tiểu Tịch thờ ơ, cô ta cũng không muốn muối mặt làm quen. Cô ta làm lơ Diệp Tiểu Tịch rồi bắt đầu tán gẫu với Diệp Nhược Cẩn.

Có người thấy Diệp Tiểu Tịch ngồi trong góc không nói lời nào, bèn đưa cho cô một ly bia.

- Em Diệp, uống một ly nhé?

Diệp Tiểu Tịch lắc đầu, nói thản nhiên.

- Xin lỗi, em không biết uống ạ.

- Không uống chút à? Uống một chút, nói không chừng quên hết phiền não đấy.

Diệp Nhược Cẩn đang nói chuyện bỗng nhìn về phía cô.

- Hơn nữa có anh ở đây rồi, em sợ cái gì?

Diệp Tiểu Tịch nhìn Diệp Nhược Cẩn bằng ánh mắt dò xét.

Diệp Nhược Cẩn biết rõ tửu lượng của cô, lúc cô lên cơn say rượu thì cả nhà họ đều phải sợ cơ mà. Nhưng hôm nay dường như anh đã quyết tâm phải chuốc say cô thì phải.

Rốt cuộc anh có ý đồ gì? Chẳng lẽ muốn dụ cô rượu vào lời ra à?

- Không uống.

Cô từ chối kiên quyết.

Không lâu sau, một nam sinh khác đưa micro tới trước mặt cô với vẻ lấy lòng.

- Em Diệp, hát một bài đi, anh bấm cho.

- Xin lỗi, em hát chối tai lắm.

Diệp Tiểu Tịch lại từ chối.

Đây là bữa tiệc sinh nhật, mấy người chơi đùa với nhau, Diệp Tiểu Tịch vẫn ngồi trong góc, chẳng để ý đến ai cả.

- Hình như Tiểu Tịch không vui vẻ lắm thì phải.

Ninh Tuệ Đồng hỏi như thể thân thiết lắm.

Thấy Diệp Tiểu Tịch có vẻ không thích Ninh Tuệ Đồng cho lắm, Diệp Nhược Cẩn nói đỡ:

- Cậu đừng để ý tới con bé. Mấy ngày nay con bé mới thất tình, tâm trạng không tốt đâu.

Ninh Tuệ Đồng cũng không nhúng mũi vào chuyện của người khác nữa.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Nhược Cẩn quát khẽ:

- Diệp Tiểu Tịch em làm sao vậy hả? Anh dẫn em ra ngoài quẩy! Em cứ cắn hạt dưa uống nước ngọt không để ý tới ai cả, em định làm gì?

- Đang thất tình, tâm trạng không tốt.

Diệp Tiểu Tịch phản dame một câu thờ ơ.

- …

Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ. Anh dẫn Diệp Tiểu Tịch đi ra đúng là muốn cho cô thả lỏng, nhưng rõ ràng cô nhóc này vẫn còn đang đau lòng mà.

- Em đi toilet một chuyến.

Diệp Tiểu Tịch đứng dậy.

Diệp Nhược Cẩn nhìn bóng lưng cô, không khỏi cảm thấy bó tay.

Cô đi vào toilet rửa mặt với vẻ rầu rĩ.

Dù đi là để quẩy nhưng cô chẳng thấy khá hơn gì cả.

Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Diệp Tiểu Tịch chơi vơi quá đỗi.

Cô đờ đẫn đi ra khỏi toilet, bỗng dưng cổ tay lại bị túm lấy.

Diệp Tiểu Tịch khẽ rùng mình, cô xoay cổ tay theo phản xạ, thuận thế vặn cánh tay của người kia.

- Đau đau đau… Cô Diệp, là tôi đây!

Hàn Tư Viễn đau tới mức phải hét lên.

Diệp Tiểu Tịch hốt hoảng, vội thả tay ra.

- Cô Diệp, cô đi theo tôi nhanh lên!

Anh ta lại giữ chặt lấy Diệp Tiểu Tịch, nói vội vã.

- Tôi… Tôi không đi…

Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái nhợt.

Nếu Hàn Tư Viễn đã ở đây thì chắc chắn là anh sẽ dẫn cô đi gặp Long Mộ Thần. Cô không thể đi. Nếu đi thì có lẽ cô sẽ mềm lòng mất.

- Nhưng bây giờ cũng chỉ có cô mới khuyên nhủ chủ tịch được!

Hàn Tư Viễn càng sốt ruột hơn.

- Mấy ngày nay không biết chủ tịch bị gì mà mỗi ngày chỉ ngủ có hai ba tiếng, chẳng biết thương cơ thể mình gì cả. Hôm nay đi xã giao, ngài ấy nốc cả đống, giờ say bí tỉ rồi. Cô khuyên ngài ấy giùm một tiếng…

Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim đau như bị thắt lại. Cô gật đầu mà lòng rối như tơ vò.

Tuy biết rằng mình phải dằn lòng, nhưng Long Mộ Thần như vậy khiến cô không thể bỏ mặc không quan tâm được.

Hàn Tư Viễn dẫn Diệp Tiểu Tịch đến phòng VIP trên lầu. Anh ta lén nói với Diệp Tiểu Tịch là đã cưỡng chế đưa Long Mộ Thần từ trên bàn rượu tới nơi này để nghỉ ngơi.

Diệp Tiểu Tịch mở cửa ra, thấy Long Mộ Thần đang dựa lưng vào sofa, sắc mặt tái nhợt. Ngay sau đó, anh cúi người đầy khó chịu rồi bắt đầu nôn ra.

Diệp Tiểu Tịch đỏ ửng vành mắt. Cô rón rén bước đến bên cạnh người đàn ông ấy rồi vỗ lưng anh nhẹ nhàng.

Trên bàn đã đặt nước lọc sẵn, cô đưa đến trước mặt Long Mộ Thần.

Long Mộ Thần không quay đầu, nhận ly nước súc miệng rồi nói nhỏ.

- Tư Viễn, tôi ổn hơn nhiều rồi. Đỡ tôi về đi.

- Về để uống tiếp à?

Diệp Tiểu Tịch nói bằng giọng run rẩy.

Bàn tay Long Mộ Thần run lên, ly nước suýt nữa rơi xuống. Anh kinh ngạc quay đầu, nhìn Diệp Tiểu Tịch bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

- Xã giao mà.

Anh bóp trán rồi nói với vẻ rất khó tả.

- Anh là Long Mộ Thần. Nếu anh không muốn uống thì ai dám ép anh?

Cô cắn môi.

- Ai bảo là anh không muốn uống?

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn.

- Diệp Tiểu Tịch, em lấy thân phận gì để nói những lời này?

Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái nhợt.

Nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, Long Mộ Thần không khỏi cảm thấy không đành lòng.

- Em…

Cô đứng dậy với vẻ bối rối:

- Xin lỗi, là lỗi của em…

Thấy cô lại muốn trốn, Long Mộ Thần bỗng túm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô vào lòng.

- Diệp Tiểu Tịch, em phải nhẫn tâm hơn mới được!

Long Mộ Thần nói với vẻ dữ tợn, ngay sau đó, anh hôn lên môi cô một cách điên cuồng.

Anh đã làm bộ như không nhìn thấy cô, nhưng cô lại chủ động đến trêu chọ anh. Nỗi nhớ nhung vô tận tràn vào lòng anh như lũ phá bờ.

Diệp Tiểu Tịch kinh hãi muốn đẩy anh ra. Cô ra sức vùng vẫy, nhưng sự phản kháng của cô lại như đá chìm đáy biển khi đối mặt với Long Mộ Thần.

Nụ hôn của anh như cuồng phong bão táp có thể hủy diệt mọi thứ.

Cô chưa bao giờ thấy một Long Mộ Thần điên cuồng đến thế, trong lòng càng nhói đau, nước mắt bất giác rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.