Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời.

Chẳng ai ngờ được Ngô Đông lại là một kẻ thô tục như vậy...

Đám phóng viên đồng loại nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt đầy ẩn ý. Lẽ nào cô ta thật sự có quan hệ với người đàn ông này sao?

Dương Uyển Dung giận run cả người, cô ta chỉ vào Long Mộ Thần rồi tức giận mắng:

- Long Mộ Thần anh thật quá đáng! Ai biết được anh tìm đâu ra tên này kia chứ! Chỉ dựa vào mấy lời của gã kèm theo bản xét nghiệm của anh thì muốn vu oan tôi à?!

Ngô Đông lâp tức nổi giận, gã hung hăng mắng Dương Uyển Dung:

- Con điếm này! Không ngờ mày dám phủ nhận! Lẽ nào mày đã quên hôm đó mày van xin tao lên giường với mày rồi à. Mày nói chỉ cần tao lên giường với mày thì mày tuyệt đối sẽ không bám lấy tao, sẽ vô cùng biết ơn tao cơ mà? Là mày chủ động lột đồ ông đây, còn muốn ông đây cho mày một đứa nhỏ...

- Anh nói bậy!

Dương Uyển Dung tái cả mặt, cô ta thở hổn hền ném gối về phía Ngô Đông.

- Câm miệng ngay! Anh đổ oan cho tôi! Nhất định Long Mộ Thần đã mua chuộc anh, muốn anh cố tình chọc giận tôi. Long Mộ Thần, rốt cuộc anh có phải là người hay không?!

Trong lòng Dương Uyển Dung lại vô cùng sợ sệt.

Mấy lời nói khi nãy của Ngô Đông đều là sự thật, khiến cô nhớ tới chuyện đêm đó. Sao gã lại biết rõ như vậy? Chẳng lẽ người đã lên giường với cô chính là gã thật à?

Đột nhiên Dương Uyển Dung nhớ tới cuộc gọi của An Tân Hào tối qua.

Hôm qua Long Mộ Thần đã tốn rất nhiều công sức để bắt một người, thì ra anh ta đi tìm cha ruột của đứa con hoang kia ư?

Sao anh ta có thể tìm được! Cô đã xóa video giám sát hôm đó rồi mà, sao anh ta vẫn có thể tìm ra cơ chứ?

Không được, mặc kệ gã có phải là người đêm hôm đó hay không, cô tuyệt đối không thể thừa nhận!

Chỉ cần cô cứ nói Long Mộ Thần đổ oan cho mình thì anh ta không thể rửa sạch hiềm nghi! Cô không tin, chẳng lẽ Long Mộ Thần vẫn còn chứng cứ khác à?

Nhóm phóng viên trông thấy hai người họ cãi nhau không ngừng thì nhìn sang Long Mộ Thần.

Tên Ngô Đông này cũng hiếm thấy thật đấy. Bọn họ không dám tưởng tượng việc Dương Uyển Dung sẽ lên giường với người này. Long Mộ Thần dùng cách này khiến nhà họ Dương ghê tởm cũng hơi bị tầm thường nhở?

- Long Mộ Thần, sao cậu lại bỉ ổi như vậy! Cách vu oan thế này mà cậu cũng dùng được à!

Dương Quốc Mậu phẫn nộ lao tới chỗ Long Mộ Thần nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại, ông ta quát to đầy giận dữ:

- Cậu đúng là thứ đê tiện ăn cháo đá bát! Nếu sớm biết cậu vong ân phụ nghĩa như vậy thì đã không đối tốt với cậu rồi!

- Ai nói là vu oan hả?

Diệp Tiểu Tịch chợt sầm mặt xuống.

Lúc nãy cô cũng im lặng xem kịch giống như đám phóng viên kia. Nhưng Dương Quốc Mậu lại dám mắng Long Mộ Thần như thế à?! Cô thật sự nhịn không nổi nữa!

Long Mộ Thần nhìn thấy gương mặt đầy tức giận của cô, trong lòng vô cùng ấm áp.

Cô bé này đang đau lòng thay anh đây mà. Lúc trước người nhà họ Dương sỉ nhục cô thì cô không thèm để ý tới, thậm chí chẳng nói lời nào. Nhưng khi Dương Quốc Mậu chửi anh thì cô lại không nhịn được.

- Không phải vu oan à, chứng cứ đâu? Có giỏi thì lấy chứng cứ ra đây.

Lưu Mộng Lan nói với vẻ hung hăng:

- Nếu mày không lấy chứng cứ ra được thì tao sẽ cắt lưỡi của mày!

- Ai nói bọn tôi không có chứng cứ hả?

Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng vặc lại.

Một câu của cô khiến cả phòng yên tĩnh trở lại.

Nhóm phóng viên nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt sáng lấp lánh!

Nếu như trong tay Long Mộ Thần có chứng cứ, chuyện này sẽ đảo ngược lại hoàn toàn!

Ngô Đông bỗng lên tiếng như vừa được nhắc nhở:

- Đúng thế! May mà hôm đó ông đây còn quay lại cảnh mày dâm tiện ra sao! Anh mau lấy di động của tôi ra đi, để cho đám phóng viên này thấy con ả này đê tiện cỡ nào!

Dương Uyển Dung lập tức tái cả mặt, cô ta nắm chặt cánh tay của Lưu Mộng Lan.

Lưu Mộng Lan đau tới mức hít sâu một hơi, rồi nhìn Dương Uyển Dung với vẻ kinh ngạc. Sau đó bà tái hết cả mặt. Thân làm mẹ sao không hiểu con gái của mình?

Vẻ mặt lúc này của Dương Uyển Dung không phải tức giận, mà là chột dạ và sợ hãi! Con bé sợ cái gì? Lẽ nào những gì gã kia nói là thật ư?

Dương Quốc Mậu hừ lạnh tỏ vẻ không phục.

- Hừ! Tôi muốn xem rốt cuộc mấy người có video gì chứ...

- Ông xã! Uyển Dung giận quá ngất đi rồi, ông mau gọi bác sĩ đi! Nhanh lên!

Lưu Mộng Lan bối rối cắt ngang lời ông ta.

Dương Quốc Mậu chẳng hiểu chuyện gì, vội nói:

- Ừm, vậy tôi đi ngay đây...

- Mau đuổi đám người này ra ngoài hết đi! Uyển Dung sắp thở không nổi rồi.

Long Mộ Thần lại la lên.

- Mời mọi người đi ra ngoài một lát!

Tuy Dương Quốc Mậu không biết nguyện nhân vì sao nhưng cũng bắt đầu đuổi đám phóng viên đi.

Đột nhiên xảy ra chuyện khiến mọi người bàn tán xôn xao.

Nhưng nhóm phóng viên cũng chẳng vừa. Kha khá người nhận ra chuyện Dương Uyển Dung té xỉu hơi bị đúng lúc rồi, rõ ràng cô ta sợ Long Mộ Thần lấy ra chứng cứ đây mà.

Thở không nổi gì chứ, bọn họ vào lâu như thế mà giờ mới thở không được à? Rõ ràng Dương Uyển Dung sợ họ đưa tin ra ngoài chứ sao?

Nếu ra khỏi căn phòng này, e rằng sẽ không thể vào lại được. Sao họ có thể bỏ qua cơ hội hóng hớt tốt thế này kia chứ? Đám phóng viên lập tức giở chiêu trò ra, nhưng Dương Quốc Mậu đuổi người hết sức kiên quyết.

Sau đó Dương Quốc Mậu tới trước mặt Long Mộ Thần, quát đầy bực dọc:

- Cậu cũng đi ra ngoài luôn đi!

- Ông Dương chắc chắn chứ?

Long Mộ Thần nhếch môi hỏi.

- Để cậu ta ở lại đi!

Lưu Mộng Lan lật đật nói.

Bây giờ không thể đám phóng viên kia biết được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ chỉ có thể bàn riêng với Long Mộ Thần, hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ mà thôi.

- Mộng Lan, sao phải giữ nó lại?

Dương Quốc Mậu giật mình hỏi.

- ... Chuyện này có liên quan tới cậu ta. Uyển Dung bị cậu ta chọc tức tới ngất xỉu, đương nhiên phải giữ cậu ta ở lại rồi!

Lưu Mộng Lan bất đắc dĩ tìm lý do.

Dương Quốc Mậu lại đi đuổi Diệp Tiểu Tịch và Ngô Đông, Long Mộ Thần thản nhiên nói:

- Ông Dương à, nếu ông đuổi hai người họ đi ra ngoài, vậy thì tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải ở lại đây đâu.

Dương Quốc Mậu tức giận nói:

- Cậu đừng có được nước lấn tới...

- Cho bọn họ ở lại đi!

Lưu Mộng Lan nghiến răng.

Dương Quốc Mậu nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên. Dù ông ta ngu cỡ nào cũng nhận ra có chuyện không ổn.

Sau khi đuổi hết đám phóng viên ra ngoài, hiện giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mấy người trong cuộc bọn họ.

Dương Quốc Mậu đóng kín cửa lại, mấy phóng viên kia đành ghé tai vào cửa mà hóng hớt thôi.

Tiếng trong phòng không lớn lắm cho nên bọn họ nghe cũng không rõ mấy.

Nhưng có vài phóng viên lại lấy tai nghe ra với vẻ vui vẻ, lúc bọn họ biết ra ngoài đã tiện tay để máy nghe lén ở trong phòng.

Mấy phóng viên bên cạnh thấy vậy, bèn vội vàng giật lấy tai nghe của anh ta.

- Cho tôi nghe ké với!

Đám phóng viên nhất thời loạn cào cào lên.

- Đừng ồn nữa, bên trong đang nói chuyện đấy!

Không biết ai vừa lên tiếng, bọn họ vội vàng im lặng.

- Long Mộ Thần, chứng cứ của cậu đâu?

Lưu Mộng Lan hỏi đầy bực dọc.

Dương Quốc Mậu biến sắc. Ý Lưu Mộng Lan là gì, lẽ nào Long Mộ Thần thật sự có chứng cứ sao? Rốt cuộc Dương Uyển Dung đã gạt bọn họ bao nhiêu chuyện rồi!

- Bà Dương, đây là thái độ cầu xin người khác của bà à?

Long Mộ Thần hỏi với vẻ hờ hững.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.