Long Mộ Thần đặt di động xuống rồi đuổi theo Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhận ra có chuyện không ổn, bèn vội vàng trèo lên bờ.
Long Mộ Thần đâu để cho cô trèo kịp, anh vươn tay túm eo cô kéo xuống, làm cho cô hét ầm lên rồi ngã lại vào trong hồ.
Diệp Tiểu Tịch không trốn nổi với anh, đành quay người lại đối diện với đôi ngươi sâu thẳm. Trong đôi mắt anh bập bùng lửa nóng, làm cho tim cô đập như trống vang dồn.
Diệp Tiểu Tịch hối hận thì cũng muộn rồi.
- Nhóc con, em dám đùa với lửa hả?
Anh nói bằng giọng trầm thấp.
- Em không dám…
Không khí đáng sợ quá, Diệp Tiểu Tịch lúng ta lúng túng, rụt rè nói:
- Long Mộ Thần, bây giờ em xin lỗi anh có còn kịp không?
- Muộn rồi!
Long Mộ Thần thuận tay ôm siết cô vào lồng ngực.
- Đừng mà!
Diệp Tiểu Tịch hét lên thành tiếng, hai má đỏ như ráng chiều:
- Long Mộ Thần, em chóng mặt quá, anh đừng làm thế…
- Chóng mặt? Đúng lúc lắm, mình vận động chút là hết ngay.
Anh hạ giọng dụ dỗ.
- Em nói thật mà! Em chóng mặt quá.
Diệp Tiểu Tịch nói mà mặt mũi đỏ bừng.
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần nghiến răng:
- Em đừng tưởng anh không biết là em đang giả vờ nhé.
Lần này cô tiêu đời rồi, không nghĩ ra cách gì thì bị anh nuốt sống luôn là cái chắc! Ôi không muốn đâu! Giờ đành sống chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-cach-cung-chieu-vo-yeu/2164875/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.