- Thật ra thì đúng như suy đoán của mấy cậu đấy. Tử Dục, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Long Mộ Thần ôm eo Diệp Tiểu Tịch, khẽ nhéo eo cô một cái.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy cạn lời, Long Mộ Thần cố tình khiến bọn họ hiểu lầm đây mà.
- Cũng không có gì.
Chu Khải Nam nói thật:
- Ba người bọn tôi thiếu một, nên tìm cậu tới đánh bài thôi.
- ...
Diệp Tiểu Tịch lại cạn lời. Lúc trước cô còn tưởng bọn họ tìm Long Mộ Thần để bàn bạc chuyện gì đó, thì ra cũng chỉ đơn giản là giải trí mà thôi.
- Có điều nếu Tiểu Tịch đã tới đây thì cậu đi được rồi đấy.
An Tử Dục bắt đầu xua đuổi Long Mộ Thần.
- Đúng đấy, bọn tôi vẫn chưa đánh bài với chị dâu lần nào cả.
Phó Thừa Hạo đề nghị:
- Chi bằng để chị dâu chơi đi, thắng thì tính cho chị dâu, còn thua tính cho Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch nhìn máy đánh mạt chược tự động trước mặt, cô xấu hổ nói:
- Nhưng mà tôi không biết chơi...
- Không phải chứ?
Bọn họ nhìn cô lộ vẻ bất ngờ.
- Cô lại không biết chơi mạt chược à? Thế tết đến nhà cô chơi cái gì?
- Nhà tôi hiếm khi được chơi mạt chược cùng nhau lắm.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ nói.
Ba mẹ cô đều rất bận bịu. Bình thường không khám bệnh tại nhà thì đi ra nước ngoài. Năm nay hiếm khi bọn họ được nhàn rỗi thì anh trai của cô lại vắng mặt.
- Anh sẽ chơi hai ván dùm, dạy em cách chơi mạt chược.
Long Mộ Thần đề nghị rồi dẫn Diệp Tiểu Tịch ngồi vào bàn.
- Chờ tới khi em hiểu được quy tắc thì tới phiên em chơi.
An Tử Dục ngắt lời:
- Xem chừng cậu Long tính lì xì cho anh em đây.
Vậy tôi xin cảm ơn trước nhé.
- Cậu không biết xấu hổ à?
Long Mộ Thần nhướng mày lên.
- Dĩ nhiên tôi không biết xấu hổ rồi.
An Tử Dục cười hì hì đáp.
- Long Mộ Thần, em thật sự không biết chơi mà.
Diệp Tiểu Tịch hơi lo lắng, cô thấp giọng nói.
- Không sao đâu.
Long Mộ Thần nói khẽ:
- Chỉ cần chơi vui là được rồi, thắng thua không quan trọng.
- Chỉ có thắng mới vui chứ, làm gì có ai thua lại vui đâu.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được lẩm bẩm.
- Hửm?
Long Mộ Thần nhìn cô.
- Không có gì.
Diệp Tiểu Tịch vội xua tay.
- Em thua, anh cũng không được trách em đấy.
- Tất nhiên rồi.
Long Mộ Thần mỉm cười đồng ý.
Sau đó bọn họ bắt đầu chơi mạt chược.
Hai lần đầu bọn họ chơi rất chậm, đám An Tử Dục cũng rất phối hợp. Long Mộ Thần cẩn thận giảng quy tắc cho Diệp Tiểu Tịch nghe. Cô nghe rất nghiêm túc, thầm nhớ kỹ trong lòng.
- Chắc Tiểu Tịch học xong rồi nhỉ.
An Tử Dục thúc giục.
- Long Mộ Thần cậu mau nhường chỗ đi. Cậu cứ thắng mãi như thế, bọn tôi không chơi với cậu đâu.
- Đúng đấy.
Hai người Phó Thừa Hạo phụ họa theo.
Long Mộ Thần nhường chỗ cho Diệp Tiểu Tịch, cô vẫn hơi lo lắng. Bốn người bọn họ không chỉ chơi không, mỗi ván đều đặt tiền mà lại không ít chút nào.
- Tiểu Tịch em yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ để em thắng mà.
An Tử Dục sáp lại nịnh nọt.
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch giật giật, xem ra mấy người bọn họ tính nhường cô.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, áp lực cũng vơi đi phần nào.
Lúc bọn họ bắt đầu chơi, đúng là ba người kia có ý nhường cho Diệp Tiểu Tịch. Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng sờ một con bài, đoạn cô quay đầu nhìn về phía Long Mộ Thần.
Trên mặt Long Mộ Thần lộ vẻ kinh ngạc.
- Có phải chị đâu không biết nên đánh con nào ra không?
Chu Khải Nam hỏi.
An Tử Dục tiếp lời:
- Cậu chủ Long làm quân sư, sao không mau giúp đỡ..
- Em ấy không cần tôi giúp đâu.
Long Mộ Thần cắt ngang lời gã, rồi bình tĩnh đẩy bài của Diệp Tiểu Tịch ra.
- Ù rồi.
- Không phải chứ?!
Ba người nhìn vào bài Diệp Tiểu Tịch với vẻ khó tin.
- Chưa đánh được mấy con thì đã thắng rồi à?
- Đúng vậy, tôi vẫn chưa kịp để em ăn bài thì em đã ù rồi sao?
An Tử Dục lộ vẻ bất ngờ.
- Có thể do em may mắn chăng?
Diệp Tiểu Tịch cũng có chút bất ngờ.
- Chơi lại.
Ba người họ có phần không phục, la lên:
- Lần này bọn tôi sẽ không nhường nữa đâu!
Mấy ván tiếp theo đều là Diệp Tiểu Tịch thắng, ba người họ nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
- Chị dâu à, có phải chị đang giả heo ăn hổ không đấy?
Chu Khải Nam có phần buồn bực nói:
- Nhìn qua đâu có giống như biết chơi đâu!
- Cô ấy không biết chơi thật đấy!
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
Long Mộ Thần ngồi bên cạnh Diệp Tiểu Tịch, cho nên thấy rõ nhất. Lúc mới bắt đầu, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn đang tìm hiểu quy tắc, sau này càng đánh càng thuận tay.
- Chị dâu may mắn quá chừng.
Chu Khải Nam cảm khái.
- Cô ấy may mắn thật.
Long Mộ Thần nhếch môi.
- Chẳng qua quan trọng nhất là cô ấy sẽ nhớ bài, hơn nữa khả năng tính toán rất giỏi. Mấy người xem thường cô ấy rồi.
Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt, không ngờ chiêu trò nhỏ của cô lại bị Long Mộ Thần nhìn thấu.
- Tôi nghĩ chắc chắn cậu đã lén động tay chân gì đó rồi!
An Tử Dục nhìn Long Mộ Thần với vẻ không phục.
- Cậu nghĩ tôi cần làm thế à?
Long Mộ Thần nhướng mày hỏi:
- Chỉ vì chút tiền cỏn con ấy của cậu sao?
- Số tiền cỏn con?
An Tử Dục lập tức xù lông nhím, gã lấy một vật trong túi ra, ném lên bàn.
- Tới luôn đi, tôi không tin đâu. Tôi đặt cược thứ này!
- Cậu chủ An hào phòng ghê!
Chu Khải Nam vừa cười vừa nói.
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn lên bàn. Từ chỗ cô nhìn sang thì chỉ thấy An Tử Dục lấy ra một móc chìa khóa.
Cô không nhịn được suy đoán. Lẽ nào chất liệu của móc chìa khóa này rất quý giá?
- Đánh thắng cậu ta đi.
Long Mộ Thần cười nhạt một tiếng.
- Để cậu ta tâm phục khẩu phục.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý.
Có điều, hình như số hên của cô vẫn chưa kết thúc. Ván này cô lại thắng nữa rồi.
An Tử Dục lại không so đo gì hết, gã lập tức ném thứ kia cho Diệp Tiểu Tịch.
- Nó đã thuộc về em.
Lúc Diệp Tiểu Tịch cầm lên, cô mới phát hiện đây chẳng phải là móc chìa khóa gì cả, mà là chìa khóa của xe thể thao!
- Không phải chứ?
Tay cô run lên.
- Hay là anh lấy lại đi, tôi không biết đây là chìa khóa xe...
- Đây là do em thắng được mà, em cứ yên tâm nhận đi.
Long Mộ Thần nói.
- Anh nhớ em vẫn chưa có bằng lái đúng không?
- Nhưng mà...
Diệp Tiểu Tịch vẫn do dự.
- Tiểu Tịch em đừng hại tôi nhé.
An Tử Dục chậc chậc hai tiếng rối nói tiếp:
- Thua rồi mà nuốt lời là thiếu đạo đức lắm. Tôi chịu cược thua, em cứ giữ đi.
Long Mộ Thần đã cầm chìa khóa nhét vào trong tay Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhìn chìa khóa trong tay với vẻ khinh ngạc, nhưng cô lại cảm thấy không đúng lắm.
Cô hậm hực nhận lấy, sau đó quay sang nói với Long Mộ Thần:
- Em đi rửa tay chút, anh chơi đi.
- Ừm.
Long Mộ Thần gật đầu.
Diệp Tiểu Tịch bước vào wc, cô vặn vòi nước, rồi rửa mặt. Chuyện này càng nghĩ càng thấy không đúng.
Hình như lấy chiếc chìa khóa này hơi bị dễ dàng thì phải... Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Long Mộ Thần rất thích ghen tuông, nhưng sao lần này anh không ghen tị gì thế nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]