Chương trước
Chương sau
Bọn họ vây thành một vòng, Dương Uyển Dung thì ngồi bệt dưới đất, quần áo xốc xếch. Cô ta vô cùng tức giận, nhưng vẻ mặt lại có phần ngỡ ngàng.

Khi nãy đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng qua Dương Uyển Dung chỉ khiêu vũ với người khác thôi mà, nhưng cô ta lại không kiềm được muốn làm gì đó với anh ta. Hơn nữa cô ta còn chủ động hôn người nọ, thậm chí còn lột đồ anh ta ngay tại đây!

Rõ ràng Dương Uyển Dung đã làm người kia sợ hết cả hồn, cho nên anh ta mới giật mình đẩy cô ta ra.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Giáo sư Vương chen vào trong.

Dương Uyển Dung nhìn thoáng về phía Long Mộ Thần, thấy anh và Diệp Tiểu Tịch đang nhìn về bên này thì tái cả mặt.

Cô không thể để Long Mộ Thần nghĩ cô là thứ con gái lẳng lơ được!

Dương Uyển Dung lập tức tỉnh táo lại, cô ta vừa thẹn vừa giận che ngực lại. Đoạn nhìn người đàn ông đối diện đầy phẫn nộ.

- Sao anh lại làm thế? Tôi chỉ đồng ý khiêu vũ với anh thôi, chứ không có nghĩa đồng ý mấy chuyện khác. Không ngờ ngay chỗ này mà anh lại…

Dương Uyển Dung cắn chặt môi, ra vẻ muốn nói lại thôi. Tuy cô ta chưa nói gì nhưng đã khiến mọi người đoán ra rốt cuộc cô ta muốn nói gì rồi.

- Mạc Hải, có đúng thế không?

Giáo sư Vương chất vấn. Người đàn ông kia có thể tự tiệc đương nhiên cũng là học trò của giáo sư Vương.

Tất cả mọi người nhìn Mạc Hải với ánh mắt trách móc. Anh ta buồn bực lại không thể giải thích được

- Một cô gái như tôi có thể vô lễ với anh à?

Dương Uyển Dung nhanh chóng ngắt lời anh ta.

- Cô.. cô...

Mạc Hải bị cô ta chọc tức tới nghẹn cả giọng.

Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày. Lúc cô định bước ra thì bị Long Mộ Thần kéo lại.

- Đừng đi qua đó.

- Long Mộ Thần, khi nãy em thấy rõ mà.

Diệp Tiểu Tịch thấp giọng nói:

- Chính Dương Uyển Dung đã làm trò với Mạc Hải.

Nhưng bây giờ Dương Uyển Dung lại bắt nạt anh ta ăn nói vụng về, đổi trắng thay đen. Cô thật chịu hết nổi rồi.

- Anh biết chứ.

Long Mộ Thần nhỏ giọng nói:

- Nhưng em yên tâm đi, cứ đứng đây hóng là được rồi.

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy ngỡ ngàng, có điều cô vẫn nghe lời không bước lên.

- Sao tôi lại làm thế?

Dương Uyển Dung làm bộ oan ức, nói:

- Anh sàm sỡ tôi đã đành, không ngờ anh còn muốn đổ hết lên người nữa. Anh có phải là đàn ông hay không?

- Mạc Hải anh mau nhận lỗi đi.

Mọi người khuyên nhủ.

- Cô... mấy người...

Bây giờ Mạc Hải khó mà giải thích được.

- Khoan đã, hình mà điện thoại tôi chụp được lại không giống vậy.

Chợt có người nói.

Diệp Tiểu Tịch nhìn về phía người vừa lên tiếng, chợt cô nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt bất ngờ.

- Kia không phải là…

- Vương Hân Lam.

Long Mộ Thần nhắc.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu. Lần trước khi Long Mộ Thần bảo cô giả làm bạn gái của anh, bọn họ đã gặp Vương Hân Lam.

Vương Hân Lam mở di động, phát ra bức hình vừa chụp được.

Dương Uyển Dung lộ vẻ bối rối, cô ta vội vàng đứng dậy, tức giận nhào về phía Vương Hân Lam.

- Ai cho phép cô chụp ảnh vào lúc này hả?! Cô là ai? Mau đưa di động cho tôi!

Vương Hân Lam tránh né một cách thong dong, nhìn cô ta với vẻ không vui.

- Nếu đúng như những gì cô vừa nói rằng Mạc Hải vô lễ với cô, cô sợ quái gì chứ? Hay là vì chính cô mới là kẻ giở trò không được, lại đi vu oan cho người khác!

Trông thấy Dương Uyển Dung căng thẳng như thế, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ.

- Không phải! Tôi không phải là hạng người như vậy!

Dương Uyển Dung giải thích mỏi cả miệng, nhưng mọi người lại không tin cô ta.

Chợt Dương Uyển Dung nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch, cô ta bỗng nghĩ tới điều gì đó, rồi tức giận chỉ vào Diệp Tiểu Tịch.

- Diệp Tiểu Tịch, chắc chắn là cô đã cố tình bỏ thuốc vào rượu của tôi! Cô thật hèn hạ!

Mọi người quay sang nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy ngạc nhiên.

Bọn họ đều nhìn ra, tuy Long Mộ Thần nói Diệp Tiểu Tịch chỉ là bạn gái anh, nhưng quan hệ của bọn họ chắc chắn không đơn giản.

Nhưng dù Dương Uyển Dung nói thế, bọn họ cũng không tin. Dẫu sao trước đây toàn là Dương Uyển Dung đi theo Long Mộ Thần, còn Long Mộ Thần thì lạnh nhạt với cô ta.

Diệp Tiểu Tịch nhíu mày, cô thật không ngờ Dương Uyển Dung lại hắt nước bẩn lên cô thuận tay như thế.

- Dương Uyển Dung.

Cô nói:

- Kể từ lúc cô đến đây, tôi chưa hề tiếp xúc với cô. Sao có thể chuốc thuốc cô được hả?

- Uyển Dung em đừng quậy nữa!

Vẻ mặt giáo sư Vương có phần nhục nhã.

- Từ lúc Tiểu Tịch đến đây tới giờ, em ấy vẫn luôn trò chuyện với Mộ Thần và thầy, sao có thể làm chuyện đó được chứ? Thầy thấy em say quá rồi!

Dương Uyển Dung tái cả mặt, cô ta lộ vẻ bất lực nhìn sang Long Mộ Thần, rồi giải thích:

- Anh Mộ Thần, anh tin em đi. Chắc chắn Diệp Tiểu Tịch đã bỏ thuốc, chắc chắn là cô ta!

Long Mộ Thần nhìn Dương Uyển Dung với vẻ hờ hững, nói một cách bình tĩnh:

- Cô bảo cô bị chuốc thuốc mà. Sao tôi lại thấy cô rất tỉnh táo vậy?

Một câu hỏi ngắn của Long Mộ Thần tựa như chậu nước đá giội lên đầu Dương Uyển Dung. Mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ. Hiện giờ Dương Uyển Dung vô cùng tỉnh táo, đâu có giống như bị gài bẫy đâu?

Cho dù những người này không thích gây xích mích, nhưng giờ đây ánh mắt nhìn Dương Uyển Dung cũng lộ vẻ không tốt.

- Không… tôi…

Trong lòng Dương Uyển Dung ngỡ ngàng, giờ thì cô ta xem như của nếm được cảm giác khó giãi bày này.

Đúng là vừa nãy Dương Uyển Dung nhất thời ý loạn tình mê thật, nhưng khi cô ta bị đẩy ra, sau đó bị mọi người vây quanh chất vấn thì cô cũng dần dần ý thức được khổng ổn, vội đè nén dục vọng trong lòng xuống. Sau đó cô ta lập tức tỉnh táo lại.

Sao lại thế này? Dương Uyển Dung nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Dĩ nhiên Dương Uyển Dung nghĩ mãi không hiểu rồi, Long Mộ Thần đã dặn dò Vương Hân Lam từ trước, không có bỏ cả viên thuốc vào ly của Dương Uyển Dung. Lượng thuốc mà Vương Hân Lam bỏ vào chỉ khiến cô ta choáng váng chút thôi, cô ta đủ tỉnh táo là có thể kìm nén được.

Lúc này Dương Uyển Dung đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Tất cả mọi người đều cho rằng chính cô ta đã sàm sỡ Mạc Hải trước, không đổ tội cho anh ta được thì quay sang vu oan cho Diệp Tiểu Tịch.

- Không ngờ cô ta lại là dạng người này...

- May mà lúc trước Mộ Thần không để ý đến cô ta..

Nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán xung quanh, Dương Uyển Dung tái cả mặt trừng mắt nhìn bọn họ.

- Mấy người...

- Uyển Dung em say rồi, em về trước đi!

Giáo sư Vương nói với vẻ không vui.

Dương Uyển Dung nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt không cam lòng, lại trông thấy Long Mộ Thần nhìn cô ta cười như không cười, ánh mắt lại lạnh băng. Cô ta chợt nghĩ ra điều gì, vẻ mặt càng thêm tái nhợt.

Tới lúc này sao cô còn không hiểu rõ. Hôm nay cô chịu thiệt như thế đều do Long Mộ Thần đứng phía sau.

Gương mặt Dương Uyển Dung trở nên u ám, ngay sau đó cô ta lảo đảo chạy ra cửa, rời khỏi đây với vẻ nhếch nhách.

Sau khi Dương Uyển Dung rời đi, bữa tiệc cũng nhanh chóng náo nhiệt trở lại.

Diệp Tiểu Tịch cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi nhìn Long Mộ Thần.

- Long Mộ Thần, có phải anh lại lén làm gì sau lưng em không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.