Chương trước
Chương sau
Diệp Tiểu Tịch cạn lời.

Cô không ngờ đã ngồi yên như thế rồi mà Dương Uyển Dung vẫn không buông tha cô.

- Nếu anh Mộ Thần đã thích Tiểu Tịch như vậy thì chắc hẳn cô ấy rất thông minh, lanh lợi, cao nhã thanh khiết. Chuyện nhỏ cỡ này chắc chắn không thành vấn đề nhỉ?

Dương Uyển Dung nói với vẻ mỉa mai.

Long Mộ Thần nhướng mày tỏ vẻ không vui, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì Diệp Tiểu Tịch đã cất lời:

- Đúng là tôi có cách có thể giải quyết chuyện này.

Dương Uyển Dung ngây ra.

Cô muốn Diệp Tiểu Tịch mất mặt, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại có cách xử lý ư? Diệp Tiểu Tịch có cách gì hay chứ?

E rằng dù Diệp Tiểu Tịch có nói gì đi nữa thì Long Mộ Thần cũng sẽ khen cô ta, chắc chắn giáo sư Vương cũng sẽ bỏ qua chuyện này thôi.

Không được, cô không thể chờ như thế được.

Dương Uyển Dung vội ngắt lời nói:

- Tiểu Tịch, có phải cách của cô là giảm giá bản in xuống, hoặc là tăng giá bản điện tử lên hay không? Thế thì không được đâu, nếu thay giá nửa chừng như thế, những người đã mua phải làm sao đây? Chắc chắn bọn họ sẽ không hài lòng!

- Cô yên tâm đi, tôi không nghĩ ra được mấy cách thiếu não cỡ đó đâu.

Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nói.

Vẻ mặt Dương Uyển Dung chựng lại, cô trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy bực dọc nhưng lại không thể làm gì. Lẽ nào Diệp Tiểu Tịch có cách thật à?

- Cách gì thế?

Long Mộ Thần mỉm cười hỏi, bình tĩnh kéo chủ đề quay trở lại.

Diệp Tiểu Tịch đáp rất bình tĩnh:

- Thật ra rất đơn giản, chúng ta sẽ giữ nguyên giá bản điện tử và bản in ấn, và đưa ra một combo đính kèm hai bản với nhau…

- Ha ha, tôi còn tưởng ý gì hay!

Dương Uyển Dung cười khẩy.

- Bọn họ chỉ mua bản điện tử là đủ rồi, cần gì phải tốn tiền mua thêm combo hai bản nữa chứ?

- Cô đừng có ngắt lời tôi nữa được không?

Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta với vẻ hờ hững.

- Hay là cô nói trước đi, cô nói xong thì đến tôi nói nhé?

Dương Uyển Dung tái cả mặt. Nhưng đúng là cô ta vội làm Diệp Tiểu Tịch mất mặt nên đã hớ quá rồi. Cô ta hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.

- Tiểu Tịch em nói đi.

Giáo sư Vương cười nói, ông cũng nhận ra bầu không khí quỷ dị này. Có điều ông cũng không kỳ vọng vào cô lắm.

- Giáo sư Vương, có phải bản điện tử không mất vốn không?

Diệp Tiểu Tịch hỏi.

- Ừm.

Giáo sư Vương gật đầu. Bản điện tử chỉ cần scan rồi đăng lên thôi. Đúng là không tốn gì hết, dù bán bao nhiêu cũng có lời.

- Nếu mục tiêu của chúng ta là bán bản in, vậy thì cứ để giá của combo hai bản kia là 88 tệ đi.

Diệp Tiểu Tịch nói một cách bình tĩnh.

Trong lòng Dương Uyển Dung cười khẩy. Đây là ý tưởng của Diệp Tiểu Tịch à? Thật đánh giá cao cô ta quá rồi!

Dương Uyển Dung cũng không chờ Diệp Tiểu Tịch nói hết mà nhảy vào chen ngang:

- Tiểu Tịch, đây mà gọi là cách à? Bản in 88 tệ, combo cũng 88 tệ. Có phải cô muốn những người đã mua bản điện tử cảm thấy thứ họ mua không đáng một xu, họ bị lỗ rồi không?

- Đúng thế.

Diệp Tiểu Tịch nói.

- Cô…

Dương Uyển Dung còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên cô ta nhìn Long Mộ Thần và giáo sư Vương với ánh mắt khó tin.

Ánh mắt họ nhìn Diệp Tiểu Tịch trông giống như nhìn thấy một viên ngọc thô chưa được mài dũa vậy.

Sao lại có thể như vậy? Dương Uyển Dung ngây người ra.

Dương Uyển Dung chợt nhớ tới những gì mình vừa nói, cô ta lập tức tái cả mặt. Sao lúc nãy cô ta lại ngu đến thế kia chứ…

Nhưng giáo sư Vương đã nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt thất vọng, cô ta muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.

- Uyển Dung, cách của Tiểu Tịch rất tốt.

Giáo sư Vương giải thích với vẻ không vui.

- Học sinh chọn bản điện tử vì họ cảm thấy nó có lời hơn thôi. Nếu giờ họ cảm thấy mua bản điện tử bị lỗ, tất nhiên sẽ chọn thứ có lời nhất rồi.

Dương Uyển Dung đỏ cả mặt, há cô ta lại không nghĩ tới điều này? Nhưng lúc trước cô ta chỉ để ý bới móc lỗi lầm của Diệp Tiểu Tịch thôi.

- Tiểu Tịch em đúng là thiên tài.

Long Mộ Thần nhỏ giọng khen, trong giọng nói tràn đầy sự tự hào và khen ngợi tận đáy lòng.

- Nào có? Anh khoa trương quá rồi.

Nghe anh khen như thế, Diệp Tiểu Tịch có phần ngại ngùng, cô không nhịn được đỏ cả mặt.

- Không hề, Mộ Thần không khoa trương chút nào.

Giáo sư Vương cười nói:

- Tiểu Tịch à, xem như em đã giúp thầy giải quyết một rắc rối lớn rồi đấy. Vốn dĩ thầy cũng không biết làm gì với đống tạp chí kia, không ngờ em lại giải quyết dễ dàng như thế.

- Không có đâu ạ..

Diệp Tiểu Tịch càng ngại ngùng.

- Em chỉ nghĩ đại thế thôi.

- Cho nên anh mới nói em là thiên tài.

Long Mộ Thần mỉm cười.

Dương Uyển Dung tức tới đỏ cả mắt, cô ta không muốn thấy Diệp Tiểu Tịch nổi bật như vậy chút nào!

Sao Diệp Tiểu Tịch lại có thể nghĩ ra được ý tưởng này kia chứ? Rõ ràng cô ta chỉ là một con nhóc chẳng biết gì thôi mà! Sao Diệp Tiểu Tịch lại giỏi hơn cô được? Không thể nào!

Điều khiến cô khó chịu nhất chính là ánh mắt khen ngợi lại đầy yêu thương của Long Mộ Thần dành cho cô ta!

- Anh Mộ Thần thương Tiểu Tịch thật đấy.

Dương Uyển Dung nói một cách quái gở.

- Lúc nãy hai người xì xào to nhỏ với nhau, chắc anh ấy đã nói cách này cho cô nhỉ?

- Uyển Dung à, sao em lại thế này? Em khiến thầy thất vọng quá!

Giáo sư Vương nhíu mày nhìn Dương Uyển Dung, ông luôn thích đứa học trò này, nhưng hiện giờ cô ta rất kỳ lạ.

- Em…

Dương Uyển Dung đơ người ra.

- Khi nãy Mộ Thần chỉ giải thích về tạp chí trường học cho Tiểu Tịch nghe, chứ em ấy không hề nghĩ cách giúp Tiểu Tịch gì cả.

Giáo sư Vương nhịn không được trách mắng:

- Đúng là đầu óc Tiểu Tịch nhạy bén. Em không nghĩ ra cách thì thôi, không phải cả thầy và Mộ Thần đều không nghĩ ra sao? Bình thường em rộng lượng lắm mà, sao hôm nay lại nhỏ mọn như thế hả?

Mặt Dương Uyển Dung lúc đỏ lúc trắng. Cô ta thầm mắng giáo sư Vương mấy trăm lần!

Nếu không phải Long Mộ Thần vô cùng kính trọng ông ta thì cớ gì cô lại lấy lòng lão già này kia chứ? Lúc trước đã đành, giờ ông ta lại dám dạy dỗ cô trước mặt Long Mộ Thần, không chừa thể hiện cho cô chút nào!

Nhưng Long Mộ Thần đang ở đây, Dương Uyển Dung chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nói với vẻ miễn cưỡng:

- Giáo sư, em sai rồi, xin thầy bớt giận…

Diệp Tiểu Tịch nhìn Dương Uyển Dung diễn trò không chớp mắt. Tuy cô ta cố gắng che giấu nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn nhận ra vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô ta.

Mặc dù cô không yêu nghiệt giống như Long Mộ Thần, nhưng vẫn nhìn ra được tâm trạng hiện giờ của Dương Uyển Dung, e rằng thay đổi cực nhanh tựa như chơi tàu lượn siêu tốc.

Diệp Tiểu Tịch chợt phát hiện ra thầm quan sát người khác như Long Mộ Thần, cũng thú vị lắm chứ.

- Tiểu Tịch à, lần này cảm ơn em nhiều lắm.

Giáo sư Vương nói tiếp:

- Em nhất định phải đến dự tiệc chúc mừng của tôi đấy nhé!

Diệp Tiểu Tịch cười tươi rói. Lúc nãy giáo sư Vương mời cô cũng vì Long Mộ Thần thôi.

Mà giờ ông mời cô là vì chính cô đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.