Chương trước
Chương sau
- Đi thôi.

Long Mộ Thần cười khẽ.

Anh đưa Diệp Tiểu Tịch đến cạnh xe mình rồi mở cửa xe cho cô.

- Đi đâu cơ?

Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ khó hiểu.

- Đi đến một chỗ chắc chắn có kem SunDae việt quất.

Anh đáp.

- Hay quá.

Diệp Tiểu Tịch vui vẻ trèo lên xe, song lúc nhìn thấy Hàn Tư Viễn ngồi trên ghế lái thì lại hơi hơi xấu hổ.

Long Mộ Thần cũng lên theo. Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, anh không nhịn được nở nụ cười.

Cô bé này chỉ làm nũng với một mình anh, cảm giác này thật sung sướng biết bao.

Xe chạy đến nhà họ Long, Diệp Tiểu Tịch xuống xe thì kinh ngạc lắm.

- Anh dẫn tôi tới đây làm gì?

Cô nhìn anh với ánh mắt đề phòng.

Tuy cô không còn hiểu lầm Long Mộ Thần nữa, thế nhưng anh cũng không thể đưa thẳng cô về nhà thế này được.

Chẳng lẽ Long Mộ Thần cũng hiểu lầm là cô đang ám chỉ anh cái gì à?

- Nghĩ lăng nhăng gì đấy?

Long Mộ Thần dở khóc dở cười:

- Tôi cho người mua kem SunDae việt quất cho em rồi, yên tâm, ăn xong tôi đưa em về.

- À…

Diệp Tiểu Tịch cúi đầu, ngượng chết đi được.

Sau khi vào đến phòng ăn nhà Long Mộ Thần, hai mắt Diệp Tiểu Tịch sáng ngời lên.

Trừ kem SunDae việt quất, trên bàn còn vô số món ăn ngon lành khác.

- Sao anh mua nhiều thế, định nuôi tôi như nuôi heo đấy à?

Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười, thế nhưng nhìn đống đồ ngon trên bàn, cô vẫn không nén nổi nước miếng ứa ra.

Long Mộ Thần nhìn cô đầy cưng chiều:

- Chỗ nào bán heo con đáng yêu thế, em cho tôi một bé, tôi nuôi cả đời luôn.

Hai má Diệp Tiểu Tịch đỏ lựng lên, rốt cuộc thì Long Mộ Thần nói thế là khen cô hay mỉa cô vậy hả? Không đúng, rõ ràng là anh nói theo lời cô, thế thì có mỉa cũng là cô mỉa chính mình mới đúng.

Lmc mỉm cười rồi nắm tay cô đến bên bàn ăn:

- Đây, kem SunDae việt quất của em nhé.

- Ừa!

Diệp Tiểu Tịch vui vẻ nhận kem từ tay anh.

Long Mộ Thần nhìn cô miên man tình ý, cô ăn món gì cũng làm cho người ta cảm thấy món đó cực kì ngon.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Diệp Tiểu Tịch cũng hơi ngại ngùng. Cô nhặt một miếng khoai tây chiên đưa sang:

- Anh cũng nếm thử đi, ngon lắm.

Ánh mắt của Long Mộ Thần hơi động, anh há miệng, ngậm luôn ngón tay cô.

Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền thẳng vào lòng, Diệp Tiểu Tịch ngây ra như phỗng.

Đầu lưỡi anh quyến luyến tay cô chẳng rời, cô nhận ra muộn màng, đành rút ngón tay về như bị điện giật.

- Ngon thật.

Long Mộ Thần mỉm cười gật đầu.

Diệp Tiểu Tịch vừa thẹn thùng vừa tức giận.

Sao anh có thể… có thể trêu chọc cô vậy chứ?

Cô cúi đầu ăn, vừa ăn vừa tức anh ách.

Long Mộ Thần cười nhẹ, sau đó cầm một cốc kem SunDae việt quất lên ăn thử.

Diệp Tiểu Tịch trộm liếc anh một cái, thấy anh ăn có một miếng rồi bỏ xuống thì không nhịn được hỏi anh:

- Không ngon à?

- Tàm tạm.

Long Mộ Thần nói bình thản.

Diệp Tiểu Tịch lấy cốc kem SunDae việt quất của anh lên nếm một miếng với vẻ hồ nghi rồi nói:

- Đâu có, ngon mà.

Nói đoạn, cô lại ăn thêm một miếng nữa.

- Có lẽ là…

Long Mộ Thần cong môi nở nụ cười ranh mãnh:

- …tư thế ăn của tôi không đúng.

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh hoài nghi:

- Hả?.... Ưm!

Đôi môi mỏng phủ xuống môi cô, và mắt cô trợn to đầy kinh ngạc.

Anh đưa lưỡi vào khuấy đảo vòm miệng rồi quấn lấy miếng kem chưa tan hết trong miệng cô.

Diệp Tiểu Tịch ngây ra rồi muốn đẩy anh theo phản xạ.

Long Mộ Thần vòng tay ôm siết lấy cô, khiến cho mọi kháng cự đều trở thành vô ích. Đôi mắt mông lung như phủ một tầng sương mỏng, đôi tay vốn đang muốn đẩy anh ra đã nắm lấy vạt áo sơ mi của anh tự bao giờ.

Khi cô sắp không thở nổi thì Long Mộ Thần mới buông cô ra.

Hai má cô nóng bừng, và lồng ngực thì ấm sực như bị ai thiêu đốt.

Sao Long Mộ Thần có thể làm vậy chứ! Anh lại giở trò lưu manh với cô nữa rồi!

- Có gì uống không?

Diệp Tiểu Tịch đứng bật dậy rồi chạy ra chỗ tủ lạnh trong phòng bếp.

Cô không biết phải đối diện với Long Mộ Thần như thế nào nữa, đành phải trốn đi thôi.

Long Mộ Thần cười khẽ, cô nàng này dễ thẹn quá mà.

Diệp Tiểu Tịch mở tủ lạnh ra, lấy một cái chai, dốc ừng ực vào miệng mà không thèm nhìn.

- Ủa, gì đây nhỉ?

Uống xong non nửa chai, Diệp Tiểu Tịch mới nhận ra mùi vị có gì không đúng. Cô nhìn nó với vẻ tò mò.

Long Mộ Thần tái mặt, cô bé của anh vừa uống rượu, đã thế lại còn là rượu trắng độ cồn cao nữa chứ!

Anh vội vàng đến bên Diệp Tiểu Tịch rồi đoạt lấy chai rượu trong tay cô.

- Diệp Tiểu Tịch, em thấy thế nào?

Anh hỏi đầy lo lắng.

- Hơi hơi… chóng mặt.

Diệp Tiểu Tịch day day huyệt thái dương.

- Má Trương!

Long Mộ Thần gọi:

- Nấu cho tôi bát canh giải rượu!

Nhà bếp nháo nhào lên, Long Mộ Thần kéo Diệp Tiểu Tịch ngồi xuống ghế.

Cô bỗng ngây ngẩn nhìn anh.

- Sao thế?

Long Mộ Thần hỏi.

- Sao… sao lại có…

Diệp Tiểu Tịch chỉ ngón tay vào anh mà nói:

- Sao lại có nhiều anh thế nhỉ?

Hai má cô đỏ bừng, đôi mắt trong veo lúng liếng vô cùng quyến rũ.

Cô nàng này say nhanh đến vậy sao?

Long Mộ Thần vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành:

- Tiểu Tịch, uống nước trước đi em.

- Tôi không muốn uống.

Diệp Tiểu Tịch hờn dỗi đẩy cốc nước ra.

- Vậy muốn gì nào?

Anh hỏi.

Diệp Tiểu Tịch lơ mơ quay đầu lại, đôi mắt lại càng thêm long lanh.

- Muốn ôm một cái cơ.

Sau đó, vô vui vẻ dang tay ra.

Long Mộ Thần giật cả mình.

- Ôm cái đi ~

Diệp Tiểu Tịch làm nũng.

- Được rồi.

Long Mộ Thần nhếch môi cười rồi ôm cô vào lòng.

Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Tịch khóc òa lên.

- Sao lại khóc rồi?

Long Mộ Thần bối rối dỗ dành.

- Anh là đồ xấu xa, anh bắt nạt tôi hoài.

Diệp Tiểu Tịch giơ nắm đấm nhỏ xinh đấm lên ngực anh.

Cô gái uống say cả người mềm oặt, nắm đấm cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.

- Ừ ừ, tôi là người xấu.

Long Mộ Thần đành phải thuận theo lời cô mà dỗ.

Diệp Tiểu Tịch đột nhiên ngừng khóc rồi nhìn anh đắm đuối:

- Long Mộ Thần, anh thích tôi thật sao?

- Ừ.

Lòng anh thấp thỏm:

- Còn em thì sao, hả Tiểu Tịch.

- Cũng thích.

Diệp Tiểu Tịch vui vẻ đáp.

Long Mộ Thần nhoẻn cười, chỉ có lúc say cô nàng này mới chịu nói thật với anh vậy đó sao?

- Chúng ta kết hôn đi?

Anh thủ thỉ bên tai cô.

- Kết hôn…

Diệp Tiểu Tịch cau đôi mày thanh tú, như thể đang tự hỏi kết hôn là làm gì.

- Ứ muốn!

Cô bỗng trả lời vô cùng dứt khoát.

- Vì sao?

Long Mộ Thần hơi nhướn mày.

- Vì anh…

Diệp Tiểu Tịch gõ gõ cái đầu đang quay mòng mòng, sau đó mệt mỏi gục vào lòng Long Mộ Thần.

- Tôi thế nào?

Long Mộ Thần ngạc nhiên. Anh nâng mặt cô lên rồi hỏi:

- Sao lại không muốn kết hôn với tôi?

- … Anh không đủ thiện cảm..

Diệp Tiểu Tịch đẩy anh ra rồi rầu rĩ đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.