Chương trước
Chương sau
Bên tai Diệp Tiểu Tịch vang lên tiếng cười trầm thấp. Long Mộ Thần thấp giọng nói:

- Đừng căng thẳng, tôi chỉ cài dây an toàn giúp em thôi.

Nghe thấy tiếng cười trộm của Từ Văn Văn và Lâm Hân, cô nhịn không được đỏ cả mặt, rồi nhìn ra ngoài cửa một cách mất tự nhiên.

Cô lên tiếng từ chối:

- Để tôi tự cài…

Nhưng chưa nói dứt câu, Long Mộ Thần đã nhẹ giọng nói:

- Xong rồi.

Anh thả tay ra, Diệp Tiểu Tịch thấy vậy cứ như được đại xá, cô nhanh chóng quay đầu lại, bờ môi lại vừa vặn sượt qua má Long Mộ Thần.

Diệp Tiểu Tịch chợt mở to mắt, dựa vào ghế mà cả người đờ ra.

Ánh mắt Long Mộ Thần sâu thẳm, anh nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ không yên của cô, bèn thấp giọng nói:

- Đồ nghịch ngợm.

Ngay sau đó, anh ngồi thẳng người lại như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Tiểu Tịch lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại bất ngờ.

Cô cứ tưởng nhất định Long Mộ Thần sẽ thừa dịp trêu chọc cô, nhưng anh ta lại không làm thế.

Sau khi bọn họ bước vào nhà hàng, Từ Văn Văn và Lâm Hân gọi một bàn đồ ăn không chút do dự.

- Hai cậu gọi nhiều thế, có ăn hết không đấy?

Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.

- Yên tâm đi, bọn mình không ăn sạch túi nam thần đâu.

Lâm Hân không nhịn được chọt một câu:

- Giờ cậu đã tiết kiệm tiền hộ nam thần rồi à!

- ...

Diệp Tiểu Tịch buồn bực, rõ ràng cô không có ý này mà.

- Cứ an tâm gọi món đi.

Long Mộ Thần nhếch môi nói.

- Cảm ơn nam thần!

Từ Văn Văn và Lâm Hân lên tiếng nịnh nọt.

Diệp Tiểu Tịch đỡ trán ra vẻ bất đắc dĩ.

- Tiểu Tịch, tặng em thứ này.

Long Mộ Thần đặt một hộp quà trước mặt Diệp Tiểu Tịch.

- Tôi không cần đâu.

Cô vội lắc đầu.

- Em cứ mở ra xem trước đi.

Anh thấp giọng nói.

- Đúng đó đúng đó.

Từ Văn Văn và Lâm Hân ngồi cạnh thúc giục.

Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, lúc cô mở hộp quà ra thì thấy có một cây bút máy tinh xảo ở trong.

- Tôi có cần bút mày đâu.

Cô đẩy hộp quà về phía Long Mộ Thần.

- Anh cất lại đi.

- Đây không phải là cây bút bình thường.

Long Mộ Thần thấp giọng nói:

- Tôi có người bạn rất thích phát minh, đây là đồ chơi do cậu ấy chế ra.

- Lẽ nào đây là cây bút có thể xóa kí ức của người khác như phim Hollywood à?

Diệp Tiểu Tịch hỏi.

- Chuyện này thì cậu ta không làm được.

Long Mộ Thần mỉm cười.

- Em cứ mở ra xem đi.

Diệp Tiểu Tịch miễn cưỡng nhận lấy, nhưng khi cô tính mở ra thì Long Mộ Thần chợt nói:

- Kẹp bút có thể tháo ra được đấy, em thử xem.

Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, lúc này mới quan sát kỹ càng, kẹp bút có vẻ hơi lớn, hình như có thể mở ra thật.

Cô vươn ngón tay ra, khẽ rút một cái thì thấy một con dao nhỏ ở trong kẹp bút.

- Cẩn thận chút, con dao này bén lắm đấy.

Anh giới thiệu một cách thản nhiên:

- Nó có thể mở khóa, cắt đứt dây thừng, thậm chí có thể phòng thân nữa.

Diệp Tiểu Tịch cẩn thận nhét con dao vào trở lại, sau đó cô tò mò mở nắp bút ra, trông nó cũng như một cây bút máy bình thường thôi mà.

Thấy cô có vẻ thất vọng, Long Mộ Thần cầm cây bút rồi vặn nắp.

- Thật ra cây bút này là một chiếc điện thoại mini.

Long Mộ Thần chỉ vào chỗ vốn để ống mực, nhưng chỗ đó lại có một hành phím số.

- Chỗ này có thể gọi điện. Ngoài ra, có thể gọi tới bất kỳ số điện thoại nào đã được cài đặt trước, chỉ cần ấn chỗ này chừng hai giây, điện thoại sẽ tự động gọi tới. Nó còn kèm theo hệ thống định vị, có thể để người tìm kiếm nhanh chóng tìm ra vị trí cụ thể, sai số không quá mười mét.

Diệp Tiểu Tịch nhìn cây bút này, cô rất thích.

Tuy Long Mộ Thần nói đây chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi, nhưng cô rất muốn.

Dù cô không cần nó nhưng mẹ cô là cảnh sát, thường xuyên làm mấy chuyện nguy hiểm. Nếu như bà có một món đồ vừa không bắt mắt lại tiện lợi như thế này, cho dù không dùng đến nhưng sẽ hơn an toàn hơn nhiều.

Nhưng mà đây là đồ Long Mộ Thần tặng! Đang yên đang lành cô nhận quà của anh ta làm gì?

- Tiểu Tịch à, cậu còn do dự gì nữa?

Từ Văn Văn không nhịn được lên tiếng:

- Món quà tốt như thế, hay cậu cứ nhận lấy rồi đưa cho mẹ cậu ấy?

- Đúng thế.

Lâm Hân cũng lên tiếng khuyên nhủ.

- Không phải cậu nói sắp đến sinh nhật bác ấy rồi sao, chắc chắn bác ấy sẽ rất thích món quà thế này.

Diệp Tiểu Tịch càng động lòng.

Trông thấy dáng vẻ xoắn xuýt của cô, Long Mộ Thần nhếch môi.

Anh biết rõ chuyện mà Lâm Hân và Từ Văn Văn đang nói, cho nên mới chọn cây bút phòng thân này đấy. Nếu đưa món khác, chưa chắc gì Diệp Tiểu Tịch sẽ nhận. Nhưng mà anh dám chắc cô sẽ nhận cây bút này.

Có điều hiện giờ cô ấy đang thiếu một lý do thôi.

- Xem như tôi đền bù chuyện lần trước.

Long Mộ Thần thản nhiên nói:

- Nếu em không nhận, vậy tôi sẽ đổi món khác.

Diệp Tiểu Tịch hơi đen mặt lại. Nếu cô không nhận nó thì Long Mộ Thần sẽ quấn lấy cô nữa à?

- Được rồi...

Diệp Tiểu Tịch đáp với vẻ khó xử.

Lâm Hân và Từ Văn Văn ngồi hóng hớt suýt chút ói máu, quả nhiên Diệp Tiểu Tịch vẫn đần như trước. Long Mộ Thần đã tốn sức suy nghĩ để cô có thể nhận quà, thế mà cô ấy lại còn ra vẻ miễn cưỡng nữa!

- Phải rồi, không phải anh nói đã hẹn luật sư giúp tôi sao?

Diệp Tiểu Tịch chợt nói.

- Ừm.

Long Mộ Thần gật đầu đáp:

- Nhưng mà trưa nay anh ta bận nên không tới được. Chiều nay chúng ta có thể cùng nhau đi gặp anh ta...

- Không cần..

Diệp Tiểu Tịch vội xua tay nói:

- Tôi đang định nói chuyện này với anh đấy! Tôi không tính kiện Lý Mộng Tuyết, nhốt cô ta vài hôm, dọa cô ta sợ là được rồi. Không cần mời luật sư đâu.

- Ừm, nghe lời em hết.

Long Mộ Thần gật đầu.

- Hở?

Sao đồng ý lẹ vậy? Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Lâm Hân và Từ Văn Văn với vẻ ngỡ ngàng.

Hai người bọn họ nhịn cười vất vả lắm đó. Rốt cuộc Diệp Tiểu Tịch đần tới mức nào vậy! Hẹn luật sư gì chứ, rõ ràng Long Mộ Thần chỉ viện cớ để mời cô ấy ăn cơm thôi!

- Đồ ăn tới rồi.

Từ Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chúng ta mau ăn đi!

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, mà Từ Văn Văn và Lâm Hân thì hoàn toàn làm phản. Cho dù Long Mộ Thần hỏi gì, hai người họ đều kể chuyện của Diệp Tiểu Tịch ra hết cho anh nghe.

Diệp Tiểu Tịch bực bội vô cùng, lại không thể làm gì được họ.

Lúc này di động Long Mộ Thần reo lên, anh ra ngoài nghe điện thoại.

Ở trong phòng, Diệp Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hai người Lâm Hân đầy tức giận rồi nhỏ giọng chất vấn:

- Hai tên phản bội! Không phải đã nói mình là vai phụ sao?

- Tiểu Tịch à, cậu đâu thể trách bọn mình được!

Lâm Hân nhún vai ra vẻ vô tội, đoạn thở dài nói:

- Bọn mình không thua cậu, mà là thua dưới tay nam thần kìa!

- Đúng thế, đúng thế.

Từ Văn Văn ở cạnh phụ họa:

- Nam thần đáng thương quá à, cho nên bọn mình đào ngũ luôn.

- Anh ta đáng thương gì chứ?

Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng, vội la lên:

- Không phải lúc trước hai cậu để ý đến anh ta à? Đừng dễ dàng buông tay vậy chứ? Hay là hai cậu bỏ thuốc, không thì dứt khoát ngủ với anh ta luôn đi. Mình xem tiểu thuyết toàn thấy thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.