Cẩm Ninh được một thuộc hạ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi chu đáo, nàng cũng đã mệt lắm rồi, sáng nay khiến cho Tri Doanh bị phạt quỳ, lại khiến Lăng Vân Nguyệt bị cha nặng lời, tâm sự này, có muốn gạt đi cũng khó.
Căn phòng của nàng đối diện với phòng của Lăng Vân Nguyệt, từ cửa sổ nhìn ra, hai hàng hoa mai trồng hai bên trông rất đẹp, chúng nở rộ, tỏa hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, chỉ cần nàng đưa mắt nhìn thẳng, sẽ thấy một vị công tử đang chăm chú đọc sách.
Có thể trước giờ nàng luôn mang dáng vẻ của một nữ tử tinh nghịch không phép tắc, nhưng không phải một người như vậy sẽ không tương tư giống người khác.
Nàng rất thích hoa mai, đông nào tới, mai nở rộ, nàng đều cùng Ngọc Đàm đi ngắm, rồi mang về tặng cha, nay dù tới Lăng phủ rồi, không ngờ rằng vẫn còn được tận mắt ngắm nhìn những đóa hoa ấy.
Trời càng ngày càng lạnh, gió lớn lùa qua cửa, nàng chùm chăn kín mít nhưng thỉnh thoảng vẫn phải trở mình, co ro vì lạnh. Cả đêm ấy, nàng không thể ngủ, nàng chợt nhớ tới cha.
"Chắc cha bây giờ đang khó ngủ lắm, đầu gối cha bị đau, nếu không có ai xoa bóp, sao cha có thể yên giấc được?"
Trằn trọc suốt đêm rồi cũng tới sáng, Lăng lão gia kêu nàng đợi ở Hoa Viên, một lúc sau Lăng Vân Nguyệt sẽ tới.
Không ngờ, chàng vẫn mang cái dáng vẻ lạnh lùng chán ghét kia để tới gặp Cẩm Ninh, vừa nhìn thấy chàng bước tới, nàng vội bật dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-ke-theo-duoi-lang-van-nguyet/2976427/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.