Tửu lượng của Cẩm Ninh xưa nay rất tốt, khi vẫn còn ở Mộ phủ, quán rượu của Lưu bà bà ít khi nào thiếu mặt nàng, mà đã uống, nàng phải uống tới khi nào đã mới thôi.
Lăng Vân Nguyệt lòng đầy tâm sự, đôi mắt u buồn đôi lúc lại lén liếc nhìn nàng nhưng rồi lại nhanh chóng đánh lạc hướng đi nơi khác, phải chăng, nếu đôi mắt ấy ngắm nhìn nàng quá lâu, sợ rằng trái tim sẽ không đành lòng mà rời đi?
Cẩm Ninh cầm bát rượu, vừa uống mà đầu lại nảy lên biết bao nhiêu suy nghĩ:
"Gì thế này? Hôm nay sư phụ không nổi cáu với ta, cũng không mắng ta ăn mặc khoa trương không ra dáng tiểu thư khuê các, ngược lại còn mời rượu ta, không biết con người này lại định dở trò gì nữa đây, hay rượu này không được bình thường?"
Nàng gượng gạo, cứ nâng bát rượu lên rồi lại đặt xuống, dáng vẻ có chút hoài nghi. Lăng Vân Nguyệt bật cười với "nữ nhân trẻ con" này, tính tình cứ như con nít vậy, còn nghi ngờ lung tung này nọ, đến sư phụ cũng không ngoại lệ.
Chàng đưa tay đặt lên tay nàng, nhẹ nhàng nâng bát rượu lại gần miệng nàng, tay kia đưa tới cằm, giọng nói dịu dàng âu yếm cất lên:
"Lăng Vân Nguyệt không bao giờ làm chuyện bỉ ổi với con. Uống đi, không có độc đâu."
Lúc này tay của chàng vẫn đặt trên tay của Cẩm Ninh, tay kia nhẹ giữ lấy cằm của nàng, nàng lúc này mới từ từ mở miệng, để thứ hơi men mát lạnh kia đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-ke-theo-duoi-lang-van-nguyet/2976401/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.