Sáng sớm hôm sau, Vân Nguyệt sẵn sàng rời phủ. Chàng ngồi trên lưng ngựa, xung quanh mọi người đều tới tiễn chàng, trong đó có cả công chúa Chiêu Dạ, nhưng người mà chàng mong đợi nhất vẫn chưa tới.
Chàng ngoái đầu nhìn lại, nhưng nhìn mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Cẩm Ninh. Lão gia sốt ruột giục chàng:
"Lên đường thôi Vân Nguyệt, sư phụ đang đợi con đó!"
Chàng lượng lự, chưa thể rời đi, đầu vẫn ngoảnh lại ngóng trông nàng. Nếu như không thể thấy nụ cười của nàng trước khi li biệt, sao lòng này có thể an tâm tiến bước?
Vừa lúc ấy, nàng vừa chạy vừa gọi lớn:
"Sư phụ xin dừng bước."
Vân Nguyệt mỉm cười quay lại, thấy nàng đang gắng sức tiến về phía mình, cả khuôn mặt chàng như bừng lên sự hạnh phúc. Chàng lập tức xuống ngựa, Cẩm Ninh vừa dừng bước. Nàng cầm trên viên ngọc bội màu xanh lam, là viên ngọc mà nàng đã chọn để tặng cho Lăng Vân Nguyệt, nhưng tới giờ mới có cơ hội đưa cho chàng. Nàng nâng niu miếng ngọc bội trong tay, đưa gần lại Vân Nguyệt:
"Viên ngọc bội này là Cẩm Ninh dùng cả tâm mình chọn nó để tặng chàng. Mong chàng hãy luôn giữ nó bên mình, thấy nó cũng như thấy ta, luôn nhớ tới ước hẹn còn dang dở."
"Nàng yên tâm! Hình bóng của nàng, mãi mãi ở trong trái tim ta!"
Nàng mỉm cười, mắt ngấn lệ vì hạnh phúc, lại vương vấn lưu luyến vì sắp phải rời xa chàng. Chàng cất ngọc bội vào trong áo cẩn thận, leo lên lưng ngựa.
Ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-ke-theo-duoi-lang-van-nguyet/2976393/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.