Văn Ngọc Đang không nghĩ đến hắn lại có thể gậy ông đập lưng ông, nhảy dựng lên, đem cái chén mình vừa uống hết ném qua, Phượng Vu Phi một phen tóm được ở trong tay, cười nói: “Tiết kiệm lộ phí như vậy không tốt sao?”
La Di Ca ngồi cạnh hắn thở dài: “Không tốt… Ngươi đừng quên nàng còn cótướng công là ta đây, ta sẽ không để nàng lấy tiểu tướng công, ta cótuổi rồi, chịu không nổi sự đả kích này, cho nên ngươi vẫn là để chongười khác chơi đi.”
Câu này của La Di Ca đúng là thiên lai chi bút làm cho Thất Nương cũng chịu không nổi. Thiếu niên thiếu nữ chật níchcả phòng không phải mặt đỏ tai hồng thì chính là ngây ra như phỗng, nếukhông thì giống như Thất Nương cười đến đau bụng. (đại ý là câu nói trời giáng xuống, tương tự như câu sấm sét bên tai của mình)
Còn lại là loại trạng thái thứ hai của Văn Ngọc Đang, nàng nhất thời khônghoàn hồn kịp… Này, đây là La Di Ca sao? La Di Ca làm sao có thể ăn nóinhư vậy? Haiz, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, có phải làhuynh ấy đã quá thân cận với Phượng Vu Phi rồi không…
Chỉ có La Di Ca là giống như người không có việc gì: “A Đang, ta không đi nữ tônQuốc, nghe nói thành Bắc gần đây rất náo nhiệt chúng ta qua bên đó mộtchút đi.”
Cuộc thưởng hoa cứ thế kết thúc trong một trò khôi hài như vậy.
Nghe nói trải qua lần thưởng hoa này các vị thiếu gia tiểu thư sau khi vềnhà liền trở nên kỳ kỳ quái quái, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-ke-cuoi-vo/574771/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.