Thẩm An Ny gật đầu: “Đúng vậy, trước đây Phó Gia Tuấn từng thảo luận cùng tôi về vụ án này, đối với hành vi của vị quan chức này, mọi người ai cũng thấy được, sự hoài nghi của Gia Tuấn không phải không có căn cứ. Nhưng vấn đề là phải có chứng cứ xác đáng, Gia Tuấn muốn làm cho rõ ràng vụ án này, nhưng không may là không đủ chứng cứ.”
Lòng tôi trầm xuống.
Thẩm An Ny nói: “Tên cướp kia không có đồng bọn, còn về việc Gia Tuấn bị thương là do đối phương trực tiếp nhắm vào anh ấy, mục đích chỉ có một mà thôi, đó là khiến anh ấy không thể tiếp tục làm luật sư biện hộ cho vụ án này.”
Tim tôi co rút, Gia Tuấn bị thương là bởi vì việc này sao? Sỡ dĩ chúng xuống tay với anh là vì ngăn cản anh?
Sau khi Thẩm An Ny rời khỏi, tôi ngồi một mình ở đó thật lâu, tôi biết trong xã hội này có rất nhiều quy tắc. Có những việc tôi biết, bạn biết, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà không thể nói rõ ràng ra được. Nếu như một người nhất định chống lại, thì lập tức sẽ giống như một chiếc thuyền nhỏ phải đối đầu với sóng gió.
Lòng tôi trĩu nặng.
Trở lại phòng bệnh, Gia Tuấn đang xem tài liệu, trên bàn ngoài hoa của Thẩm An Ny thì còn có lẵng hoa khác.
Anh để tài liệu qua một bên, tôi điều chỉnh độ cao giường cho anh, để anh nằm thoải mái hơn.
“Gia Tuấn.” Tôi dịu dàng xoa xoa mặt anh, “Lần này sau khi xuất viện, chúng ta đi nghỉ một thời gian đi.”
Anh hơi chần chừ: “Cũng được, cuối tuần sau, vụ án kia có phán quyết của tòa, sau khi kết thúc rồi, chúng ta sẽ đi nghỉ, em xem chúng ta nên đi đâu đây?”
“Cuối tuần sau?” Tôi sợ hãi kêu lên: “Bây giờ anh như thế này làm sao có thể lên tòa?”
Anh mỉm cười: “Không sao cả đâu, công việc anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Anh ngừng cười, tỏ rõ sự kiên quyết, tôi chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói: “Chắc chắn tuần tới tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Tôi đau khổ khuyên anh: “Gia Tuấn, vết thương của anh còn chưa khỏi, giao vụ án kia cho người khác được không?”
“Không được, chỉ có một mình anh là hiểu rõ vụ án này nhất, không thể giao cho người ngoài được.”
“Gia Tuấn, anh nói anh biết mọi thứ đúng không? Anh cũng biết là có người ở phía sau ngăn cản anh tiếp tục vụ án này, dù anh có cố chống lại đi chăng nữa thì nếu không có chứng cứ thì anh cũng không có cách nào hóa giải được đâu.”
Tay anh nhẹ nhàng xoa hai bên má tôi, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Đinh Đinh, anh có chứng cứ, nguyên nhân là do anh đã tìm được chứng cứ xác thực, cho nên bọn họ mới sợ hãi, muốn đưa anh vào chỗ chết.”
Lòng tôi trầm xuống, từng trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh có chứng cứ?”
“Phải.” Anh lặng lẽ kề sát vài tai tôi: “Nếu không có chứng cứ xác thực thì anh cũng sẽ không dám đi ngược chiều gió như thế. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể nói ra được, chưa đến phút cuối cùng thì anh vẫn chưa xuất ra chiêu bài này.”
Tôi dựa vào trước ngực anh, nước mắt chực trào ra: “Gia Tuấn, chúng ta rất vất vả mới quay lại bên nhau được, em thật sự không thể lại mất anh.”
Anh vỗ vỗ tóc tôi, giọng nói đầy thỏa mãn: “Đinh Đinh, anh vẫn luôn suy ngẫm, con người ta rốt cuộc phải sống như thế nào mới không phải hổ thẹn với đời, mỗi người đều muốn làm gì đó oanh liệt, nhưng cuối cùng chúng ta chỉ là một hạt cát tầm thường mà thôi. Cả đời này không có cái gì là quá đặc biệt cả, thật ra mặc kệ cái gì oanh liệt, cứ bình thản vẫn tốt hơn. Điều quan trọng nhất là đừng để bản thân phải tiếc nuối. Trước kia anh luôn cảm thấy tràn ngập áy náy với em, bởi vì anh không quý trọng em. Bây giờ có em ở bên cạnh anh thế này, anh đã không còn cần gì khác nữa cả.”
Tôi chỉ khóc: “Em không muốn nghe mấy lời văn vẻ của anh, em muốn sự thật kia. Khi kết hôn, anh đã hứa với em, anh sẽ làm chồng, làm người thân, làm một người cha, vậy lời hứa của anh đâu rồi? Anh đồng ý sẽ chăm sóc cho em, vậy mà bây giờ có thể tùy hứng vậy sao?”
Anh nhẹ nhàng nói: “Em đã rất trưởng thành rồi, không cần anh dẫn dắt nữa.”
“Anh nói bậy.” Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Em vĩnh viễn cần anh, trong lòng cần, cơ thể cũng cần, em còn muốn cùng anh đi xem duyệt binh kỉ niệm một trăm năm ngày Quốc Khánh, cùng anh đưa con của chúng ta đi nhà trẻ, tiểu học, rồi đại học. Con đường này em cần anh cùng em đi, không cho phép anh bỏ em lại giữa chừng, hiểu chưa?”
Anh gật đầu, mỉm cười: “Anh hiểu rồi.”
Tôi ôm anh thật chặt, thật chặt.
Tôi biết là không có cách nào ngăn cản anh được, nếu Gia Tuấn đã quyết tâm làm một chuyện gì, thì nhất định anh sẽ cố gắng đến cùng, cho dù không thành công đi chăng nữa, anh cũng sẽ trả giả tất cả để cố gắng, để quá trình này anh không phải hối hận.
—————— đường phân cách ——————
Tôi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt Đông Ngạn Kỳ cùng Đinh Đang, Gia Tuấn thích nhất bánh kem xoài ở đây, Đinh Đang thì thích bánh nhân khoai, còn mẹ tôi lại thích bánh cuộn táo. Tôi mua ỗi người một loại, gạo lại xong xuôi, chúng tôi bước ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]