Chương trước
Chương sau
Edit: 4ever13lue



Gia Tuấn chạy về phía tôi, hô to: “Đinh Đinh, em mau buông tay ra đi.”

Tên cướp kia vừa thấy anh thì lập tức cuống cuồng, hắn ta ra sức giật ba lô của tôi, sau đó hung hăng đá tôi một cái. Tôi không chụp lấy ba lô nữa, lại còn bị hắn ta đá ngã lăn trên mặt đất, vừa đau lại vừa uất ức, tôi khóc lớn.

Gia Tuấn lao đến, anh ôm tôi vào lòng, không ngừng an ủi: “Đừng sợ, em đừng sợ, không sao rồi, ổn rồi. Em có sao không?”

Tôi nức nở: “Trong ba lô còn có máy tính, bên trong đó chứa nhiều thứ quan trọng, còn có một vài giấy tờ của em.”

Anh kiểm tra thân thể tôi, xác định tôi không sao, anh mới la tôi: “Đồ vật đều có thể mua lại, chỉ cần em không sao là được rồi.” Anh không ngừng tự kìm nén bản thân phát giận: “Đều do anh không tốt, nếu anh kiên quyết đưa em về đến nhà thì sẽ không xảy ra việc này.”

Thì ra anh vừa khởi động xe, nghĩ đi nghĩ lại vẫn lo lắng cho tôi, vì thế anh xuống xe, quay trở lại đưa tôi về, kết quả từ xa đã trông thấy việc vừa xảy ra.

Tôi dùng tay xoa xoa chỗ bị đau, lúc này lại càng cảm thấy uất ức, tôi vẫn cứ khóc.

Gia Tuấn chỉ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, không ngừng xoa dịu tôi.

Rốt cuộc đợi tôi bình tĩnh lại, anh mới đẩy tôi ra, hai tay giữ lấy mặt tôi, nhẹ nhàng khuyên: “Được rồi, đừng sợ, anh đưa em về.”

Tôi buồn bã ỉu xìu gật đầu, nghĩ đến mấy thứ còn ở trong máy tính, tôi đau lòng quá. Gia Tuấn lấy di động ra báo cảnh sát, “Xin chào, vừa rồi ở khu nhà Di Hải Uyển xảy ra một vụ cướp….”

Khi anh đang gọi điện thoại, phía trước chợ lóe sáng, một chiếc xe máy lao thẳng đến, ngồi trên xe có hai người đàn ông đội mũ, chiếc xe kia chạy không quá nhanh, chúng tôi theo phản xạ tránh sang một bên. Nhưng khi chiếc xe kia lướt qua tôi và Gia Tuấn, người ngồi sau đột nhiên rút từ trong túi ra một con dao, tôi bị bất ngờ, không kịp phản ứng gì cả, Gia Tuấn mạnh mẽ đẩy tôi ra, tôi bị anh đẩy ngã trên mặt đất, đợi lúc tôi ngẩng đầu lên, thì người kia đã đâm con dao vào bụng Gia Tuấn.

Nhất thời tôi ngây người, chỉ ba giây sau, người kia lập tức rút con dao ra, lúc này xe máy tăng tốc bỏ chạy như bay.

Tôi kêu lên sợ hãi: “Gia Tuấn.”

Tôi quay nhìn lại Gia Tuấn, anh đang ôm bụng, mày nhăn lại, răng cắn chặt vào môi, đánh rơi di động ở dưới đất.

Tôi nhìn kỹ anh thì thấy máu càng lúc càng loang rộng ra.

Nhất thời tôi luống cuống: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.” Tôi điên cuồng gọi, trời ơi, xảy ra chuyện gì thế này?

. . . . . . . . . . . .

Xe cứu thương nhanh chóng đến đưa anh đến bệnh viện, lúc ngồi trong xe, tôi khóc không ngừng, hoàn toàn không thể bình tĩnh được, tôi chỉ có thể nắm chặt lấy tay anh, gọi tên anh: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

Trên mặt anh có đeo mặt nạ dưỡng khí, hô hấp rất khó khăn, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn tôi, nắm lấy tay tôi thật chặt.

Nước mắt tôi không ngừng trào ra, xe cứu thương đã chạy rất nhanh rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sao lâu thế mà vẫn chưa đến bệnh viện? Trời ơi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Gia Tuấn bị đâm, anh chảy rất nhiều máu, bây giờ anh phải đeo mặt nạ dưỡng khí vì hít thở khó khăn. Lòng tôi cảm thấy rất đau.

Tay kia của anh vẫn giữ lấy bụng, máu vẫn không ngừng loang ra, tôi nhìn thấy máu thì mọi thứ xung quanh như xoay vòng, tôi không còn biết phải làm gì nữa, tôi chỉ nắm chặt tay anh, không ngừng gọi: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

Rốt cuộc anh mệt mỏi nhắm mắt lại, tôi hốt hoảng, nhắm mắt lại là sao chứ? Trong phim truyền hình, nhắm mắt lại chẳng phải là chết rồi sao? Tôi phát hoảng, khóc lớn gọi anh: “Gia Tuấn, anh tỉnh lại, anh đừng ngủ, xin anh đừng ngủ.”

Cuối cùng cũng đến bệnh viện, bác sĩ xuống xe, nhanh như chớp đẩy anh vào phòng giải phẫu. Tôi xụi lơ ngồi ngoài hai cánh cửa đã đóng kín.

Ba mẹ, Đinh Đang, mẹ chồng, Gia Kỳ, mọi người đều chạy đến.

Tôi ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, cả người run lên hệt như một cành củi khô trong gió, Đinh Đang thấy thế, lập tức ôm tôi vào lòng.

Mọi người hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi đang hoang mang lo lắng, mặt tôi trắng bệch, căn bản là không thể nói được lời nào.

Cảnh sát rất nhanh chạy đến, thu thập thông tin ngay bên ngoài phòng phẫu thuật. Cả người tôi dại ra, dứt quãng nói: “Tôi bị cướp, hắn giật túi của tôi, sau đó chồng tôi chạy đến, hai tên đồng lõa của hắn phóng xe máy lại chỗ chúng tôi, đâm chồng tôi bị thương.”

Cảnh sát hỏi tôi hình dáng của chúng, chiều cao thế nào, chúng đi loại xe nào, và số xe. Tôi cố nhớ, nhưng tôi không biết, không biết, tôi không biết gì hết. Trước mắt tôi chỉ hiện lên một hình ảnh khi con dao lóe sáng, chỉ tích tắc sau đâm vào người Gia Tuấn, anh chảy máu. Một màn này cứ lặp đi lặp lại trước mắt tôi, tôi hoảng sợ vô cùng, đầu vai không ngừng run lên.

Gia Tuấn bị thương là vì cứu tôi, tôi hối hận đến mức muốn tự sát ngay trước hành lang bệnh viện này. Nếu tôi để cho tên cướp kia lấy túi của mình đi, thì Gia Tuấn sẽ không bị thương. Nếu thật sự Gia Tuấn có mệnh hệ nào, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nếu như Gia Tuấn thật sự vì tôi mà phải chết, tôi sẽ không chút do dự mà nhảy xuống dưới.

Nước mắt tôi không ngừng rơi, Đinh Đang liên tục an ủi tôi, con bé cũng khóc theo tôi.

Ba mẹ tôi thì áy náy không nói nên lời, mẹ chồng tôi cả người mềm nhũn ngồi trên ghế, Gia Kỳ phải đỡ bà ấy.

Rốt cuộc, bác sĩ bước ra, nói ngắn gọn với chúng tôi: “Dao đâm thẳng vào lá gan, vết thương rất sâu, chúng tôi đã khâu lại. Mọi người yên tâm, tuy rằng anh ấy mất rất nhiều máu, nhưng trước mắt thì anh ấy đã qua cơn nguy kịch.”

Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

Anh không sao, cả người tôi mềm nhũn dựa vào Đinh Đang.

Bác sĩ lại đi vào, tôi nhìn hằm chằm đèn phòng phẫu thuật, hai mắt dẫm nước mắt mờ ảo, màu đèn đỏ khiến tôi ghê cả người.

Đinh Đang khóc, để đầu tôi tựa vào vai con bé, tôi vẫn không dời mắt hỏi đèn phòng phẫu thuật kia.

Ca phẫu thuật kéo dài đến nửa đêm, rốt cuộc bác sĩ cũng đẩy Gia Tuấn ra ngoài, vừa nhìn thấy anh, mẹ chồng tôi suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Bởi vì phải gây mê, nên Gia Tuấn vẫn chưa tỉnh, hai bên tay của anh, một bên truyền nước biển, một bên truyền máu.

Gia Tuấn nằm trên giường, thân trên không có mặc áo, để lộ ra bả vai gầy gò, hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt.

Đinh Đang đỡ tôi đến cạnh giường, tôi ngồi trên giường nhìn Gia Tuấn, mặt anh trắng bệch, nhưng vẫn là ngũ quan rõ ràng như thế. Bây giờ anh nằm ở đó, ngủ say giống như bức tượng điêu khắc.

Tất cả mọi người đều rơi nước mắt, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, khiến ấy người chúng tôi, dù vốn đang mâu thuẫn với nhau, nhưng giờ phút này cũng quên hết mọi thứ, chỉ cùng nhau lo lắng cho Gia Tuấn.

Mẹ chồng bước đến cạnh tôi, bà nhìn Đinh Đang, nhìn Gia Tuấn, rồi lại nhìn tôi, chua xót hỏi tôi: “Con vẫn không buông tay được, đúng không?”

Tôi nghẹn ngào: “Mẹ, thật lòng xin lỗi.”

Mẹ chồng tôi thở dài: “Chúng ta đều có lỗi, mẹ không phải là một người mẹ chồng khoan dung, con trai mẹ có vợ, có gia đình, mỗi ngày vợ nó chăm sóc nó, giặt quần áo, nấu cơm cho nó, nhưng nó lại vụng trộm yêu đương cùng người phụ nữ khác.” Bà khóc: “Đừng để phải đau đớn, trải qua nguy hiểm thì mới biết được trong lòng mình người đó quan trọng thế nào.”

Chúng tôi đều khóc.

Mẹ chồng và tôi, Gia Kỳ, cả mẹ tôi và Đinh Đang, năm người phụ nữ chúng tôi từng chiến đấu với nhau một trận, rốt cuộc thì vì Gia Tuấn, chúng tôi đều bỏ qua cho nhau.

Cũng chính giờ phút này đây, tôi mới thật sự hiểu được lòng đau như cắt là gì.

Gia Tuấn cứ nằm đó thở đều đều, mỗi lần anh vô thức nhăn mày thì lòng tôi lại nhói lên. Giờ phút này tôi đã hiểu, tôi sống cùng anh, thở cùng anh, tôi mãi mãi không thể rời khỏi người đàn ông này.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu sáng căn phòng.

Tôi vẫn ngồi bên trường trông chừng Gia Tuấn, tôi nắm lấy tay anh, trên tay anh vẫn còn dính máu từ hôm qua, cho nên có mùi hơi tanh tanh, nhưng tôi không quan tâm, tôi áp tay anh lên mặt mình. Thật lâu sau, tôi cảm giác được tay anh cử động.

Rốt cuộc Gia Tuấn cũng tỉnh.

Bởi vì tôi thấy thời gian tôi qua quá lâu, cho nên quên mất cả mừng rỡ, thấy anh tỉnh lại, cảm giác như thể anh chỉ vừa ngủ một giấc mà thôi, tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh tỉnh rồi?”

Anh chớp chớp mắt, khóe môi hơi mỉm cười.

Nước mắt tôi rơi như mưa.

Tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nguy hiểm đã qua, ánh mặt trời chiếu rọi cả căn phòng.

Gia Tuấn thở yếu ớt, miệng anh mấp máy, phát ra một âm thanh rất nhỏ: “Khát nước.”

Tôi hơi bối rối: “Anh vừa mới làm phẫu thuật xong, bây giờ chưa thể uống nước được.”

Suy nghĩ một lát, tôi đến chỗ y tá lấy băng gạc, sau đó tẩm nước thấm ở môi anh, để anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Anh bặm môi, ý bảo không đủ, tôi biết là anh rất muốn uống nước, nhưng mà vừa mới phẫu thuật xong, không thể uống nước được, tôi chỉ nhẹ nhàng khuyên anh: “Anh chịu đựng một chút, mấy tiếng sau là có thể uống rồi, được không?”

Gia Tuấn nhìn chằm chằm tôi, tuy rằng sắc mặt anh trắng bệch, xanh xao, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi thì lại dịu dàng đến thế. Đôi đồng tử nhìn thẳng vào tôi, giống như tôi là con bướm trắng vậy, chỉ cần không để ý thì sẽ bay đi mất.

Tôi rớt nước mắt: “Gia Tuấn, xin lỗi anh.”

Anh nháy mắt mấy cái, ý bảo tôi đừng tự trách mình nữa.

Tôi vừa khóc vừa hôn bàn tay anh, lúc này đây, tôi không bao giờ còn muốn buông bàn tay này ra nữa.

Rốt cuộc Gia Tuấn đã qua cơn nguy hiểm, cả nhà chúng tôi đều nhẹ nhàng thở phào. Nhưng lời nói sau đó của cảnh sát khiến ai nấy đều lấy làm kinh hãi.

Vụ án được giải quyết nhanh ngoài dự kiến, ngày hôm sau cảnh sát tìm đến bện viện, họ nói với chúng tôi: “Tên cướp kia đã bị sa lưới, sau khi hắn ta cướp túi của cô, thì lại tiếp tục gây án, nhưng lần này hắn không may, trong lúc trốn bị cảnh sát tuần tra bắt được.”

Tôi hận nghiến răng nghiến lợi: “Cướp lại còn muốn đồng bọn giết người, người như hắn ta thật sự là không thể tha được.”

“Kẻ cướp kia thừa nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng hắn nói hắn chỉ có một mình, không có đồng bọn.”

Tôi đứng bật dậy: “Không thể nào, hai người đàn ông đội nón đi xe máy kia chúng tôi không hể quen, nếu không phải là đồng bọn với kẻ cướp kia, thì vì sao lại tấn công chúng tôi?”

Cảnh sát hỏi tôi: “Cô cẩn thận suy nghĩ lại, cô và chồng cô có gây thù chuốc oán với ai không?”

Gây thù chuốc oán? Tôi chỉ là phóng viên của một tờ báo cỏn con, mỗi ngày chỉ viết mấy tin tức linh tinh thôi, ngay cả chuyện dân thường tôi cũng không dính đến, sao tôi lại có thể gây hấn với ai được chứ? Còn Gia Tuấn, bình thường thái độ làm việc của anh rất rộng lượng, ai lại có thể ghi thù với anh chứ?

Cảnh sát nói: “Chúng tôi điều ra máy ghi hình ở khu nhà vào đêm qua, theo hình ảnh từ máy ghi hình thì xe máy đó không có biển số, hơn nữa hai kẻ tấn công hai người đội nón bảo hiểm, mặc quần áo đen, không thể nhìn ra được đặc điểm nhận dạng nào. Sau khi gây án xong, bọn chúng nhanh chóng bỏ chạy vào một con đường không có máy ghi hình. Xem qua những dấu hiệu này thì thấy được bọn chúng có âm mưu từ trước, mục tiêu có thể là cô, hoặc chồng của cô.”

Tôi càng thêm kinh ngạc, nếu thật sự là như vậy, thì vì sao bọn họ lại nhằm vào tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.