Lòng tôi hơi sợ hãi, đó là hộp trang sức, anh ta sẽ không tặng tôi chiếc nhẫn có viên kim cương cực lớn chứ?
Anh ta mở hộp trang sức kia ra, tôi thở phào, may mà không phải nhẫn, chỉ là vừa giống một viên đá màu đen lại giống thứ gì đó bằng sắt, cũng không có hình thù cố định nào, bên ngoài có khảm một cái vòng nhỏ màu bạc, treo trên một sợi dây chuyền bạch kim.
Tôi hiếu kì: “Đây là cái gì?”
Anh ta giải thích với tôi: “Là thiên thạch.”
Thiên thạch?
“Thiên thạch rơi xuống, khi đi qua tầng khí quyển, ma sát với khí quyển làm nó nóng lên, sẽ có một vài phần rơi xuống trái đất, có đá, có kim loại, đây là một khối thiên thạch.”
Anh ta lấy sợi dây chuyền ra, cầm viên đá màu đen đến trước mặt tôi.
Đây là thiên thạch sao? Tôi không khỏi tòm mò lấy tay sờ, nó lành lạnh, sờ vào có hơi nhẵn nhụi.
Anh ta đeo sợi dây chuyền lên cổ tôi, tôi cúi đầu, lấy tay nghịch nó.
“Cái này theo anh rất lâu rồi, tuy rằng không đáng giá lắm, nhưng mà anh rất thích nó, đây là lúc anh đi thám hiểm ở nước Anh, vô tình phát hiện ra, bây giờ tặng lại cho em, bởi vì….” Anh thấp giọng, có chút thâm tình: “Bởi vì ở trong lòng anh, em cũng giống như khối thiên thạch này, rất hiếm có.”
Lòng tôi run lên.
Anh ta cầm lấy tay tôi, ánh mắt chân thành như hồ nước sâu.
Tôi tự nhủ, không được ngã lòng.
“Ngày mai gặp.”
Anh ta đành buông tay tôi ra: “Được rồi, ngày mai gặp, mơ đẹp nhé.”
Tôi xoay người lên lầu, sau khi trở lại phòng, tôi mở đèn, kéo màn nhìn ra bên ngoài, anh ta còn ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn lên trên.
Thấy đèn phòng tôi sáng, anh ta vươn cánh tay vẫy tôi, tôi cũng vẫy lại một cái, lúc này anh ta mới khởi động xe rời đi.
Tôi ngồi ở bên giường, tháo dây chuyền xuống, nhìn cẩn thận chăm chú.
Đây là thiên thạch sao?
Tôi nắm chặt, lầm bầm: “Mày bay từ xa đến đây, trải qua đủ loại đau khổ, chỉ vì va chạm mà đến nơi đây, lưu lại vết tích sâu sắc.”
Trằn trọc, tôi không ngủ được, ở nhà trọ chỉ có một mình tôi, đồng nghiệp nữ kia hẳn là lại đến chỗ bạn trai, còn có một mình tôi.
Không biết vì sao, tôi nghĩ đến Gia Tuấn, nhìn đồng hồ, 11h đêm.
Tôi từng có hận ý mãnh liệt đối với Gia Tuấn, tôi từ chối nghe điện thoại của anh, thấy thư của anh, tôi không xóa đi không chút khách sáo, nhưng ngày đó tiễn tôi đi, khi tôi thấy vẻ mặt của anh, sự chua xót trong mắt anh, giây phút ấy, tôi đã tha thứ cho anh.
Trong đời tôi, Gia Tuấn là người quen thuộc nhất, cảm giác quen thuộc mà anh cho tôi, thậm chí vượt qua cả ba tôi. Tôi dành cho ba mình một sự tôn kính và hiếu thuận, còn đối với anh là yêu thương và ỷ lại.
Sau khi quen biết Gia Tuấn, tôi không nghĩ đến sẽ có cảm giác gì khi hẹn hò hay động lòng với người đàn ông khác, toàn bộ tâm tư của tôi đều đặt trên người anh, mấy ngày này xa nhau, tôi có sự đề phòng với đàn ông, chưa từng nghĩ đến sẽ có cảm giác với người khác, hiện tại ăn cơm với Bùi Vĩnh Diễm , tôi bỗng có chút xấu hổ.
Xoay chiếc điện thoại, tôi không kiểm soát được ngón tay mình, nhấn con số 1 trên màn hình, số điện thoại của Gia Tuấn vẫn chiếm giữ vị trí đầu tiên, chỉ cần ấn số 1, sau đó quay số, chính là số của anh. Nhưng hiện tại tên hiển thị trên đó không còn là “ông xã” nữa, mà là tên của anh.
Mới reo hai tiếng, anh bắt máy rất nhanh.
“Đinh Đinh?”
“Gia Tuấn.”
Trong giọng nói của anh có chút bất ngờ, lộ ra sự vui mừng: “Là em à, sao lại gọi điện trễ như vậy?”
Tôi nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có khỏe không?”
Anh có chút khẩn trương, đêm lạnh như thế, trong lời nói của hai người chúng tôi, mỗi một câu đều như viên đá nhỏ rớt xuống nền đá cẩm thạch.
“Anh vẫn khỏe.”
“Cơ thể thế nào?”
Anh lảng tránh câu hỏi: “Em thì sao? Bắc Kinh có tuyết rơi, anh xem dự báo thời tiết, ở chỗ em có lạnh không?”
Tôi cũng không trả lời câu hỏi: “Gia Tuấn, em muốn hỏi anh, tâm nguyện lớn nhất cả đời anh là gì?”
Anh suy nghĩ một lúc, trả lời tôi: “Em biết rồi đấy, khi còn trẻ tâm nguyện lớn nhất là trở thành một luật sư xuất sắc.”
“Hiện tại thì sao?”
Anh chần chờ một chút, có chút thương cảm: “Thật ra, tâm nguyện hiện tại của anh, em cũng biết mà, chính là anh muốn…, không đủ dũng khí và tư cách để nói ra, anh chỉ hy vọng… … tất cả những người anh yêu thương đều được hạnh phúc.”
Tôi không nói, cách ống nghe, hai người chúng tôi lặng lẽ hít thở.
“Ngủ ngon, Gia Tuấn.”
Hình như anh nhận ra điều gì, không hiểu tại sao tôi lại gọi điện cho anh vào lúc nửa đêm thế này, anh là một người đàn ông chín chắn, chắc sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng mà kinh nghiệm sống và làm việc lâu như vậy, đã khiến anh trở nên rất bình tĩnh, anh cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
“Ngủ ngon, Đinh Đinh.”
Tôi cúp máy.
Nằm trên gối, tôi có chút khổ sở, con người đúng là loài động vật sống bằng tình cảm, dù sao tôi và Gia Tuấn cũng sống với nhau suốt 6 năm, chúng tôi ngủ chung một giường suốt 4 năm, anh quen thuộc hơi thở của tôi, mẫn cảm của tôi, những thứ tôi yêu thích, tất cả của tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
**********************************
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi đang ăn sáng, Bùi Vĩnh Diễm gọi điện thoại cho tôi.
“Sáng nay em không cần đi làm, thư kí của anh đã xin nghỉ giúp em rồi, lát nữa anh sẽ bảo tài xế đến đón em.”
Tôi thấy rất lạ, nhưng anh ta đã cúp máy, tôi phải nhanh chóng dọn dẹp thay quần áo.
Rất nhanh, tài xế của Bùi Vĩnh đến đón tôi, đưa tôi đến một trường đua ngựa ở ngoại thành.
Hôm nay thời tiết cũng không tệ, dự báo thời tiết nói thời tiết tốt, trời trong xanh, quả nhiên chính xác.
Tôi ở bên ngoài hàng rào trường đua ngựa, nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy Bùi Vĩnh Diễm mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen ở xa xa, anh ta cưỡi trên một con ngựa tốt màu đỏ thẫm, khi thì phi nhanh, khi thì chậm rãi, con ngựa bước lộc cộc, giống như biểu diễn diễu hành.
Sau đó anh ta thấy tôi, quay đầu ngựa lại, đón ánh nắng mặt trời chạy đến chỗ tôi.
Điều tôi chú ý đầu tiên chính là con ngựa, nó thật xinh đẹp, đôi mắt to màu đen, lấp lánh như hai viên ngọc, thấy tôi, cũng không sợ người lạ, thở một hơi về phía tôi, vẫy đuôi.
Bùi Vĩnh Diễm một người một ngựa, cảnh tươngk thế này, trông thật giống hoàng tử.
Tôi khen: “Con ngựa này ngoan thật.”
Bùi Vĩnh Diễm cười, vuốt ve cổ nó: “Đây là bảo bối của anh, anh gọi nó là Aragon, năm nay hai tuổi.”
“Aragon? Nam chính của ?”
“Đúng vậy, em xem có phải Aragon rất đẹp không?”
Tôi gật đầu liên tục: “Rất đẹp, cơ thể cũng rất săn chắc, cái này nếu giết rồi ăn thịt, được một nghìn cân không?”
Bùi Vĩnh Diễm lập tức bày ra biểu cảm hỏi trời không thấu: “Đinh Đinh, em thật sự là, bất cứ lúc nào chỗ nào, em đều có thể liên tưởng đến ăn.”
Tôi biết bản thân lại ngu ngốc nữa rồi, rơi vào đường cùng, đành phải cười giải thích: “Đùa thôi.”
“Em muốn thử không? Nó rất ngoan, sẽ không ném em xuống bùn đâu.”
Tôi sợ, xua tay: “Không, không.”
Bùi Vĩnh Diễm đang đứng bên cạnh tôi, tôi không ngờ anh ta lại vươn tay về phía tôi, làm động tác kéo tôi lên ngựa, tôi lui về sau: “Không được, không được, lúc tôi còn bé, không nên cưỡi chó, kết quả bị ép cưỡi lên, con chó kia vọt người lên, lúc ấy tôi liền ngã chổng vó, từ đó, ngay cả vòng xoay ngựa gỗ tôi cũng không dám đi.”
Anh ta hoàn toàn không nghe tôi nói cho hết, cúi người, một nay luồn qua nách tôi, sau đó hai tay dùng chút sức, nhấc tôi lên khỏi mặt đất, tôi hét rầm lên, anh ta đã đặt tôi ngồi trước anh ta.
Hai người chúng tôi ở trên lưng Aragon, nhưng một chút nó cũng không thấy mệt.
Tôi sợ đến nỗi mặt trắng bệc, tay túm chặt chiếc bờm được cắt tỉa chỉnh tề của Aragon.
Bùi Vĩnh Diễm chụp lấy tôi, “Nào, đừng nắm bờm nó, nếu có người nắm tóc em, có phải em cũng cảm thấy không thoải mái không? Buông tay ra, thả lỏng chút, nắm lấy dây cương, yên tâm, anh cũng nắm mà.”
Chân anh ta kẹo một cái, Aragon hiểu ý tiến về phía trước, chạy chậm lộc cộc, vừa chạy, vừa thở phì phò.
Tôi không yên tâm, kêu lên: “Nó mệt, nó mệt.”
“Anh xuống đây, em cưỡi nhé.”
Tôi sợ quá hét lên: “Đừng, anh không thể để tôi và con vật này ở chung một chỗ được.”
Anh ta cười ha ha, hai cánh tay ôm lấy vai tôi, tôi ngượng muốn chết.
Bùi Vĩnh Diễm lại kẹp chân, Aragon nhân được lệnh, bước chân nhanh hơn, bắt đầu phi nhanh như bay về phía trước, đất ở trong trường đua có độ xốp vừa phải, bị Aragon giẫm lên nên bùn đất bắn lên chút ít, tôi ngồi ở trên lưng Aragon, nó nhấp nhô, tim tôi cũng theo đó mà nảy lên rồi rớt xuống, khẩn trương không thôi.
Hình như Bùi Vĩnh Diễm cố ý ôm lấy tôi, cánh tay anh ta vòng lấy cánh tay tôi, đầu để ngay tại hõm cổ tôi.
“Chạy nhanh lên đi, anh thích cảm giác chạy cực nhanh.” Anh ta cười nói.
Tôi có chút ngượng ngùng, trong lòng thở dài một tiếng, thích ứng trong mọi hoàn cảnh đi, trên người quý công tử này có sự chững trạc khiến người khác bỗng dưng muốn gần gũi và tín nhiệm anh ta, cũng được, cũng được, lãng mạn như vậy, chết cũng không tiếc.
Rất nhanh, chúng tôi chạy hai vòng quanh trường đua, mặt trời đã lên cao, trong không khí đã không còn hơi nước ẩm ướt, nhưng ánh nắng tươi sáng, làm cho tâm trạng người ta cũng tốt hơn.
Chúng tôi dừng lại, Bùi Vĩnh Diễm xuống ngựa trước, sau khi xuống rồi, anh ta đưa tay ra phía tôi: “Nào.” muốn đỡ tôi xuống ngựa.
Tôi đỏ mặt xua tay: “Tôi tự xuống.”
Anh ta lập tức rút tay lại, đứng ở bên cạnh Aragon, nhìn tôi.
Tôi chống phía sau lưng Aragon, chết tiệt, hôm nay tôi mặc quần jean, giày ống cao, nhưng khi xuống ngựa, gót giày của tôi bị vướng, tôi thoáng luống cuống, mất thăng bằng, nghĩ một chân từ trên lưng ngựa cũng đủ chạm đất , một chân khác lại chật vật vướng ở trên, rốt cục tôi không có giữ được phong độ, tinh thần hoảng hốt, nửa người ngã xuống, ngửa mặt lên trời ngã xuống trong bùn, ở ngay trước mặt Bùi Vĩnh Diễm.
Anh ta khoanh tay đứng trước mặt tôi, nhìn tôi cười ha ha.
Tôi quẫn bách nằm trên mặt đất, tôi trách móc, hận không đánh được anh ta: “Sao anh không đỡ tôi?”
Anh ta nói: “Là em nói, tự em xuống mà.”
Đúng lúc này, Aragon quay đầu lại, cúi đầu xuống, hí một tiếng rồi khịt mũi lên mặt tôi, pha lẫn mùi thức ăn ngựa và hơi thở nóng hổi.
Tôi “á” một tiếng chói tai, con súc sinh chết tiệt này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]