Edit: 4ever13lue
Beta: pingki nhoclubu
Trần Vĩnh Đạt nghe xong lời tôi nói, nhất thời sợ hãi, sắc mặt liền thay đổi, nhìn tôi hoảng sợ.
Tôi nhìn vẻ sợ sệt trên mặt hắn, nhịn không được bật cười.
Hắn nhận ra là tôi đang đùa cợt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi nghĩ thầm, xem ra tôi quả thật là lạc hậu rồi, hiện giờ tôi đã không còn mười bảy mười tám nữa, gương mặt cũng không còn được như hoa như ngọc, tuổi không nhỏ lại đến nông nỗi, thế nhưng lại có người này người nọ có ý với tôi.
Tôi cười khẩy, bây giờ tôi có tư cách gì chọn lựa người ta chứ? Trần Vĩnh Đạt dám đến khiêu khích tôi như vậy, đơn giản là vì hắn cảm thấy điều kiện của bản thân cũng không kém, làm việc ở công ty đầu tư nước ngoài, lương cao chức cao, ngoại trừ vẻ bề ngoài có hơi không bắt mắt, còn những điều kiện khác thật cũng không phải khiến người khác phải uất ức? Tôi nhịn không được nhe răng cười, nhắm mắt lại, nhìn đèn trên tường, hắn đúng là hổ đói lâu năm, nói không chừng lại còn bùng nổ dữ dội.
Nghĩ đến đây, tôi cười ha ha, Trần Vĩnh Đạt tò mò khi nhìn thấy ý cười của tôi, dường như bị tôi thu hút, có chút ngây ngốc.
Tôi khách sáo nói: “Chủ nhiệm Trần, cơm nước xong rồi, về đi thôi.” Sau đó tôi cầm lấy túi đi ra ngoài trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345549/chuong-128.html