Edit: Montblanc
Beta: nhoclubu
Gia Tuấn im lặng.
Tôi lạnh lẽo hỏi anh: "Anh hãy nói thật đi, nếu bây giờ anh nói với em anh thật sự rất thích cô ấy, anh cảm thấy cô ấy có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh, em tuyệt đối sẽ không hai lời, còn nếu như không phải thì anh lập tức theo em về nhà, cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Tầm mắt Gia Tuấn rơi vào quyể sách ở trước mặt mình, anh không lên tiếng.
Tôi khẽ nói: "Lúc em còn nhỏ, đặc biệt rất thích một búp bê, nhưng sau khi Đinh Đang ra đời, nó không hiểu chuyện mà cầm lấy chơi, kết quả xé rách cánh tay của búp bê. Em tức giận không ngừng khóc lóc, em đánh vào đùi nó, mẹ em tức giận dạy bảo em, trong lúc giận dỗi, em chạy ra khỏi nhà, trốn vào con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà, khóc lóc. Em cảm thấy em đã mất đi ba em, đó là chuyện đáng sợ nhất trên đời. Dần dần, em lớn lên, chuyện xảy đến với em càng lúc càng nhiều, em mới biết đau khổ cũng phân chia cấp bậc. Lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với anh, em rơi vào sự giày vò giữa nóng và lạnh, mất đi con, cơ thể bị thương, em hận anh đến không diễn tả nổi, cho đến cuối cùng, nhìn lại những chuyện anh đã làm cho em, em mới quyết định bắt đầu lại lần nữa với anh. Gia Tuấn, nếu anh hỏi rằng em có yêu anh không, em cũng không biết nữa, em đã xem anh như một phần của cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345533/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.