Gia Tuấn đã từng nói, cho dù đàn ông ở bên ngoài bị uất ức, cũng không muốn mang phẫn hận bực dọc về nhà. Bị chọc tức ở bên ngoài, kết quả khi về đến nhà, lại trút lên người vợ mình, đó là loại đàn ông không có phẩm chất nhất. Anh cũng vẫn làm như vậy, cho dù những ngày kế tiếp, tôi biết trong lòng anh không thoải mái, nhưng biểu hiện của anh rất tốt, ở ngoài mặt tôi không thấy anh có chút biểu cảm không vui nào.
Tôi không biết Gia Tuấn phải đối mặt với bao nhiêu áp lực, bởi vì tôi cũng có công việc, Gia Tuấn cũng không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến tôi, chúng tôi sống thận trọng, cố gắng ném những ảnh hưởng của chuyện khiến chúng tôi phiền lòng sang một bên.
Sau khi hàn gắn lại, cuộc sống của chúng tôi cực kỳ hòa hợp, đến hai ngày cuối tuần, chúng tôi ân ái như lúc ban đầu, mỗi ngày khi chúng tôi cùng hết giờ làm, anh đến công ty đón tôi, chúng tôi hoặc là đi ra ngoài ăn cơm, hoặc là về nhà để tôi nấu thức ăn, đến tối, chúng tôi nằm cùng nhau nói chuyện phiếm, ngay cả những chuyện bình thường nhất cũng lấy ra nói thao thao bất tuyệt, không chút nào phiền chán.
Gia Tuấn yêu thương tôi, tinh tế biểu hiện sự thân mật. Anh mê luyến cơ thể của tôi hệt như một đứa trẻ, buổi tối, anh tắm chung với tôi, bảo tôi ngồi trong bồn tắm, đích thân gội đầu cho tôi, đánh bọt dầu gội đầu ở trên tóc tôi thật nhẹ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa đỉnh đầu và huyệt thái dương cho tôi, sau khi gội đầu xong, anh lại cẩn thận lau và sấy khô tóc cho tôi.
Lúc đầu, tôi có chút không quen, cuối cùng tôi cảm thấy hai người hẳn là vẫn duy trì chút khoảng cách rụt rè, nhưng anh thì không như vậy, anh dường như muốn bù đắp lại tình cảm của khoảng thời gian mà chúng tôi sống riêng. Mỗi buổi tối, anh đều ôm tôi, nhẹ nhàng hôn môi tôi, nhẹ nhàng cùng tôi làm chuyện ấy. Hơn nữa, anh thích đổi tư thế, tuyệt đối không giống với mấy cái viết trong tiểu thuyết như kết hôn 10 năm, hai vợ chồng “hung bạo lâu năm” nhưng khi làm việc ấy lại cứng nhắc như bơm xe đạp, sau khi bơm đủ hơi rồi, rút ống bơm ra là xong việc (lubu: tiểu thuyết nào viết gì mà đơ thế không biết). Anh vừa điềm đạm vừa nhiệt tình, mỗi lần đều khiến tôi không có cách nào để ngăn lại sự xấu hổ.
Nhưng có một lần, anh lại hỏi tôi: “Đinh Đinh, em cảm thấy anh có giống như trước hay không?”
Đây là lần thứ hai anh hỏi tôi.
“Giống mà.” Tôi ôm thắt lưng anh, an ủi anh: “Thậm chí tốt hơn trước nhiều.”
Ngay sau đó, anh liền hài lòng, ôm chặt lấy tôi, chúng tôi dính lại với nhau như hai con bạch tuột, hô hấp không thông, lại dính nhau không chịu tách ra.
Tôi tự nói với mình, chuyện mà quấy nhiễu chúng tôi, chẳng qua chỉ là một bóng ma nhỏ thôi, sẽ không ảnh hưởng đến chúng tôi, nhưng tôi không ngờ, Gia Tuấn đang đại diện cho một vụ kiện, bỗng nhiên người ủy thác tạm thời quyết định đổi luật sư, không để cho Gia Tuấn biện hộ nữa.
Công ty đó chính là công ty đối thủ với công ty Phiếm Hoa.
Gia Tuấn đã vì vụ kiện này mà chuẩn bị rất nhiều ngày trước, anh biết Phiếm Hoa mời đại luật sư nổi tiếng của Hồng Kông là Vương Thế Ngu, cho nên trước đó anh đã chuẩn bị rất nhiều văn kiện, anh cũng muốn đối đầu một lần với vị tiền bối Vương Thế Ngu kia, để xem năng lực của chính mình, nhưng bên ủy thác tạm thời thay đổi người, tất cả nỗ lực của Gia Tuấn đều biến thành vô ích.
Gia Tuấn cảm thấy rất khó khăn, ngoài mặt anh che giấu sự chán nản của mình, vờ như không sao, nhưng tôi biết sự mất mát trong lòng anh.
Tôi biết tình hình chi tiết và cụ thể từ chỗ Đào Yến, Đào Yến nói với tôi: “Vương Thế Ngu không hổ danh là đa mưu túc trí, ông ta lại có thể trực tiếp chất vấn luật sư Phó ở trên tòa án, nói nhân phẩm của luật sư Phó có vấn đề, lời nói của ông ta rất khó nghe, luật sư Phó luôn luôn phong độ, chỉ chịu đựng chứ không đôi co với ông ấy, cuối cùng ngay cả chánh án cũng không nhịn được, tuyên bố bãi tòa.”
Trong lòng tôi khổ sở muốn chết.
Đến tối, một mình Gia Tuấn ở thư phòng đọc sách, tôi lại thay một bộ đồ ngủ thật khiêu gợi, thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó tôi chui tọt vào trong thư phòng để cám dỗ anh.
Quả nhiên, khi anh thấy tôi, lập tức bỏ sách xuống, để tôi ngồi trên đùi anh.
Tôi luồn tay vào trong áo ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve vòm ngực của anh, cúi đầu xuống, tôi cắn lỗ tai của anh và nói: “Có biết tại sao đàn ông không thể tách khỏi phụ nữ hay không?”
“Tại sao?”
Tôi kề sát lỗ tai anh nói câu trả lời vô cùng khiêu khích: “Bởi vị phụ nữ luôn luôn lớn hơn đàn ông.”
Anh liền vui vẻ.
Sau đó, chúng tôi trở về giường, hôn thật nồng nhiệt…
Nhưng tôi rõ ràng cảm giác được, anh vẫn có tâm sự. Sau khi vuốt ve màn dạo đầu xong, anh thuận lợi tiến vào cơ thể tôi, nhưng lại thiếu hụt sự xung động của sự kích tình, giống như hai động cơ mã lực chưa khởi động, có chút mềm nhũn, mà dường như chính anh cũng cảm giác được, anh vùi đầu ở bên tai tôi, không ngừng cọ xát tóc tôi.
Bàn tay của tôi đặt sau lưng anh, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vẽ vài vòng nhỏ trên lưng anh, tôi gọi anh: “Ông xã, ông xã.”
Gia Tuấn cúi đầu xuống, anh dừng trên người tôi, nụ hôn hạ xuống, in vào môi tôi.
Chúng tôi hôn nhau thật dịu dàng, đầu lưỡi tiếp xúc với nhau, giống như cổ của hai con tuần lộc ngoan ngoãn cọ xát với nhau, rốt cục ngọn lửa nhiệt tình của anh được nụ hôn triền miên này nhen nhóm, anh càng lúc càng cứng, tràn ngập ý chí chiến đấu, cảm giác sung mãn tràn đầy cơ thể tôi, từng lần va chạm vui sướng, giống như nhúng đủ mực, quá trình vẽ tranh liền trôi chảy. Tất cả cảm xúc trong lòng dâng trào, sự sống hiện ra trên giấy một cách lưu loát, thoải mái tự nhiên, sản sinh vui sướng, như đóa hoa nở rộ… …
Gia Tuấn ngủ, tôi nằm trên khuỷu tay anh, chăm chú nhìn khuôn mặt của anh.
“Gia Tuấn.” Tôi thầm nghĩ: ”Em chỉ muốn anh hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc của anh là tất cả của em.”
*******************************************
Tôi khẽ gõ cửa phòng làm việc của Bùi Vĩnh Diễm, giọng nói của anh ta vang lên: “Mời vào.”
Tôi bước vào, đặt tài liệu lên bàn làm việc của anh ta.
Anh ta tựa vào ghế ngồi, từ lúc tôi bước vào, anh ta liền một mực chăm chú nhìn tôi.
Để tài liệu xuống, tôi lại không vội rời đi.
Anh ta nhìn tôi.
Hít một hơi lại ngửi được mùi hương thanh nhã của bức bình phong bằng gỗ đàn hương ở bên cạnh, tôi nhẹ nhàng làm thông cổ họng.
“Tổng giám đốc Bùi.”
“Chuyện gì?”
Tôi cố lấy dũng khí mà nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi có thể hỏi anh một việc được không?”
“Đừng ngại, cứ nói.”
“Anh Bùi, Phiếm Hoa đang dính vào kiện tụng với công ty Khởi Minh, luật sư biện hộ của Khởi Minh là chồng tôi Phó Gia Tuấn, trong khoảng thời gian này, chẳng biết vì sao Gia Tuấn lại bị hãm hại, anh ấy bị Công hội luật sư điều tra, hiện tại, ngay cả công ty Khởi Minh cũng đơn phương hủy bỏ hợp đồng với anh ấy, không muốn anh lấy làm luật sư biện hộ nữa, tôi có thể hỏi một chút rằng chuyện này có liên quan đến anh hay không?”
Anh ta vừa nghe tôi nói, vừa nghịch cây bút máy trong tay, nghe xong lời nói của tôi, đầu tiên là nhăn mặt nhăn mày, sau đó anh ta ném cây bút lên bàn.
“Đinh Đinh, ý của em là, chuyện này do anh gây chia rẽ, khiến chồng em và người ủy thác nảy sinh mâu thuẫn? Thậm chí, anh còn ở sau lưng ném đá giấu tay, hạm hại chồng em?”
Tôi không dám nhiều lời, nhưng trong lòng tôi có nghi vấn rất lớn, tôi nghi ngờ Bùi Vĩnh Diễm là chuyện đương nhiên, anh ta đã từng nói, bất luận nhân tố nào thao túng Phiếm Hoa, ảnh hưởng đến sự thành bại của Phiếm Hoa, anh ta sẽ cân nhắc bên trong.
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi chằm chằm, dừng một lát, anh ta cười khổ: “Ở trong lòng em, anh lại là người như vậy sao?”
“Cũng không phải là tôi hoài nghi nhân phẩm của anh, anh từng nói, anh là người quyết định sách lược của công ty, phải phụ trách toàn bộ lợi ích và tiền đồ của công ty, nhưng trong lòng tôi, tôi đã xem anh là bạn của tôi, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến anh, tôi rất thất vọng, anh Bùi, tôi không bài xích những cách cạnh tranh thương mại bình thường giữa những người cùng nghề, nhưng nếu chọn cách bất chính, tôi thật sự rất kinh bỉ, nếu như không may bạn bè của tôi có dính vào trong đó, tôi sẽ rất đau lòng.”
Anh ta lắc đầu, trên mặt có một tia cười khổ: “Cám ơn em đã xem anh là bạn, em mang tặng anh một hộp rau củ quả, anh thích vô cùng, anh không phải là một người thích ăn vặt, nhưng mà những món ngon hiếm có, anh cũng sẽ không chống cự lại được, cám ơn em.”
Tôi không lên tiếng.
“Đinh Đinh, anh không phủ nhận việc anh có cảm giác đặc biệt đối với em, bất kể là cạnh tranh trên thường trường, hay là cạnh tranh trên tình cảm, anh đều muốn mình là người chiến thắng. Cho nên, anh cũng sẽ chọn dùng một chút thủ đoạn không bình thường, bởi vì đó chính là một phần của sự cạnh tranh, nhưng anh sẽ không chọn dùng những thủ đoạn ám muội thậm chí là hạ lưu, bởi vì đó chính là hạ thấp nhân phẩm của anh.”
Tôi nhìn anh ta.
Anh ta cầm lên xem tài liệu mà tôi vừa mang đến, ngước lên anh ta lại nhẹ giọng nói: “Sau này, anh sẽ không để em đích thân mang tài liệu đến đây, lần sau em giao tài liệu cho thư ký Trần là được.”
Tôi đứng lên, lễ phép chào hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, tôi ra ngoài làm việc.”
Khi ngẩng đầu, tôi thấy anh ta nghiêng đầu bên mép tài liệu để nhìn tôi, tôi nhìn lại, anh ta liền nhanh chóng rụt đầu về.
Chẳng lẽ thật sự không phải Bùi Vĩnh Diễm?
Tôi đang cầm tách cà phê, tựa vào bên cửa sổ và uống, dưới tòa cao ốc, người xe đông nghịt, như mắc cửi.
Vậy là ai? Là ai muốn hãm hại Gia Tuấn, có thù hận sâu như vậy với Gia Tuấn chứ?
***************************************
Nếu không phải Bùi Vĩnh Diễm hại Phó Gia Tuấn, thì là ai chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]