Bùi Vĩnh Diễm ngẩng đầu nhìn tôi, tôi hoảng hốt không biết làm thế nào, “Cái này, cái này.”
Anh ta hỏi tôi: “Tôi khiến cô ghét cay ghét đắng?”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải, tuyệt đối không phải nói anh.”
Anh ta trả lời: “Tôi cũng nghĩ vậy, cô mới đến công ty chưa được bao lâu, tôi vẫn chưa đến mức bị một nhân viên nữ mắng chửi đến loại trình độ này?”
Tôi vô cùng khó xử, cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, nói không nên lời.
Anh ta đưa quyển sổ lại cho tôi, sau đó di chuyển đến một chỗ khác của chiếc bàn, ngồi xuống.
Tôi khẽ nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Bùi.”
Anh nhìn tôi, nhướng mày trầm giọng nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, phải biết rằng cô đến công ty là để làm việc, 1 tháng cô ở công ty ngẩn ngơ hết 160 tiếng, theo như tiền lương 1 tiếng của cô là 15 đồng, xin hỏi cô cảm thấy với biểu hiện vừa rồi của cô có đáng 15 đồng hay không?”
Tôi ngớ người, trong đầu thoáng phát hiện số tiền đó không hợp lý lắm, lập tức tôi ngu ngốc mà hỏi: “Khi nộp đơn xin việc thì tiền lương không chỉ có chừng này, rốt cuộc một tháng tôi lãnh được bao nhiêu tiền?”
Anh ta trấn tĩnh nhìn tôi: “2500 đồng.”
Hả, tôi ngây người.
Anh ta đóng máy tính xách tay của mình lại, rút phích cắm điện ra.
“Đinh Đinh, tôi đã nói tôi nhận cô đến là để làm việc, không phải tuyển học sinh, đương nhiên đối với nhân viên vừa có thiên phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345481/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.