Gia Tuấn đỡ tôi dậy, chúng tôi đứng trên lối đi dành cho người đi bộ. Anh đang nhìn tôi, tôi thì phủi đất cát trên người mình, sau khi phủi sạch sẽ bụi bặm, lúc này tôi mới ngẩng đầu, “Thật khéo.” Tôi nói.
Bấm ngón tay tính toán, vậy mà cũng đã một tháng chưa gặp anh.
Tôi tùy tiện nhìn anh một cái, anh cũng không tệ lắm, râu ria được cạo sạch sẽ, quần áo cũng chỉnh tề, đúng thôi, nếu ra ngoài mà lôi thôi lếch thếch, giống một người say rượu, ai còn dám tìm anh lên tòa án nữa?
Gia Tuấn lẳng lặng nhìn tôi, trong ánh mắt có sự quan tâm rõ rệt hòa cùng hơi nước hiện ra trong thoáng chốc. Tôi thấy trái cổ của anh di chuyển, dường như anh rất khó khăn mở miệng, muốn nói với tôi cái gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ nuốt nước bọt.
Tôi khách sáo nói: “Tại sao anh lại ở đây? Đi ngang qua à?”
Mắt anh cụp xuống, tầm mắt dừng lại trên vạt áo của tôi, anh đáp: “Anh nghe nói em tìm việc làm, giờ phải đi làm sao?”
“Đúng vậy.”
“Làm ở đâu vậy?”
“Ở công ty chuyển phát nhanh.”
“Có tốt không?”
Tôi thoải mái nói: “Anh cũng thấy rồi, sáng 9h chiều 5h, cũng như bao người bình thường, không có gì khác biệt cả.”
“Tại sao em phải chen lên xe buýt?”
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Người khác là người, tôi cũng là người, tại sao tôi không thể chen chúc lên xe buýt?”
Đang nói chuyện, chiếc xe buýt thứ hai đến gần, một đám người xông lên phía trước như hỏa tiễn, tôi cũng muốn dũng cảm xông lên đó, nhưng lại yếu ớt rớt lại phía sau, tôi nhất thời giậm chân ủ rũ không ngớt.
Thời gian không còn nhiều nữa đành phải thuê xe thôi, đau thiệt chứ, từ nơi này thuê xe đến công ty phải trả 14 đồng, 14 đồng là một khoản tiền lớn.
Gia Tuấn ngăn tôi lại: “Anh đưa em đi.”
Tôi quan sát xung quanh: “Không cần, không cần, chúng ta đâu có thuận đường.”
Một chiếc taxi dừng lại, tôi nhanh chóng lên xe, trước khi lên xe tôi nói với anh: “Tạm biệt.” Cạch một tiếng, đóng cửa xe lại.
Anh gọi tôi: “Đinh Đinh.” Tôi đã lên xe rồi.
Anh ngăn tôi không được, cũng không đuổi kịp tôi. Chỉ có thể đứng ở ven đường, ở xa xa nhìn tôi rời khỏi.
Trong lúc vô tình, tôi liếc nhìn gương bên cạnh, tôi nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của anh, vóc dáng cao cao, khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt ngập tràn trông mong, có lấp lóe một chút khẩn trương bất định, loại vẻ mặt và phiền muộn này, khiến cho người khác nhìn thấy không kiềm chế được sự đau nhói trong tim, cho dù lời nói của tôi có chua ngoa, tôi cũng không có cách nào mở miệng chế giễu anh. Khoảnh khắc này, ngực của tôi như bị nhét đầy bông, buồn bã vô cùng, có thể hít thở nhưng không cách nào thông suốt.
Tôi lâm vào trong sự trầm tư, có lẽ Gia Tuấn thật sự không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, cũng giống như diễn kịch vậy, trải qua gian khổ anh mới phát hiện ra ai là hồng nhan tri kỷ của mình, nhưng vậy thì đã sao? Tình yêu không phải chờ đợi đến cuối cùng mới hiểu được thế nào là yêu, làm cho cả hai đều thương tích đầy mình, khi không còn cách nào để đối diện với nhau nữa, mới muốn bù đắp lại sao? Cách làm này có khác gì với việc đế quốc Mỹ nếm mùi thất bại trên chiến trường Triều Tiên xong mới nhớ tới việc ra giá cao mua bài phân tích trước trận chiến?
Tôi khẽ thở dài.
Gia Kỳ gọi điện thoại nói với tôi: “Chị dâu, anh trai và người phụ nữa kia đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, em cam đoan với chị, lúc này hai người họ vô cùng trong sạch, không có bất cứ quan hệ gì.”
Nhưng có liên quan gì đến tôi? Cho dù hiện tại, bọn họ hàng đêm sênh ca thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi đã từng có suy nghĩ điên khùng là muốn sửa chữa Quách Sắc, khi biết được cô ta chính là tình nhân của Gia Tuấn, tôi nghĩ ra rất nhiều chiêu gàn dở và độc đáo, nhưng sau lần gặp tại nạn xe, cả người tôi như được tái sinh trở lại. Hiện giờ, tôi chỉ muốn yên tĩnh trải qua một cuộc sống của chính mình, cũng có bạn bè hỏi tôi: “Cậu nghĩ cái gì mà dọn ra khỏi nhà? Căn nhà đó cậu cũng có một nửa kia mà.”
Đúng, tại sao tôi lại phải dọn ra ngoài? Nguyên nhân chính là tôi đã từng rất yêu Gia Tuấn, cái căn nhà ngập tràn kỷ niệm đó, bước vào trong, tôi hít thở bầu không khí trong nhà, đều có cảm giác trái tim đau nhói, tôi nhát lắm, không thể quay về.
Công việc hằng ngày của tôi rất nhàm chán, rất buồn tẻ. Nhưng mà cuộc sống vội vã vì bận rộn lại trôi qua rất nhanh, rốt cục cũng một tháng, phát lương.
Phát tiền lương là như vậy: ông chủ đây, kiêm thêm nhiều chức vụ, đã là người lãnh đạo quyết định sách lược, cũng là nhân viên tài vụ, gọi từng người chúng tôi vào trong, đưa cho mỗi người 1 cái phong bì, chính là tiền lương của chúng tôi. Còn ra vẻ thần bí, không cho phép chúng tôi hỏi thăm nhau.
Vừa ra khỏi văn phòng ông chủ, tôi sờ vào phong bì thì cảm giác được rõ ràng là hơi mỏng, nhưng tôi vẫn khẩn trương rút ra đếm, mấy tờ tiền này đây chính là tiền lương lần đầu tiên sau khi tôi kết hôn 4 năm tự tay mình làm ra.
Đếm xong, tôi có chút thất vọng, không được nhiều như Chu Vi đã nói, trên phiếu lương có ghi rằng tôi làm sai nghiệp vụ, có 2 lần kiểm tra phân loại hàng hóa kết quả vốn là của Trùng Khánh lại phân đến Phúc Kiến, còn có một người khách gọi điện thoại đến muốn tôi thẩm tra, kết quả do tôi quá bận, có vài khoản không kịp thời thẩm tra, kết quả là khách hàng không hài lòng gọi điện thoại đến khiếu nạ, cằn nhằn liên tục.
Kết quả là tôi bị trừ mất 80 đồng, tuy rằng chỉ trừ có 80 đồng thôi, nhưng số tiền ít hơn quy định nên vô cùng oán hận, mấy chục đồng này đối với tôi mà nói là một khoản tiền lớn.
Trong lòng tôi rất không bằng lòng, tôi làm rất nhiều việc, vô dụng thôi, lãnh đạo đâu có nhìn vào việc tốt mà bạn làm, bạn ngàn tốt vạn tốt cũng không có tác dụng gì, chỉ cần bạn có một cái không tốt, lập tức nắm bắt vào đó để trừ tiền lương của bạn ngay.
Cầm tiền, trong lòng tôi tính toán, đưa cho ba mẹ phí sinh hoạt, mặt khác cũng nên đổi giày mới, tôi cũng phải mua hai cái quần co giãn thật bền để mặc, như vậy sẽ không bị bó quá. Ngoài ra… … tiền lương tháng đầu tiên thế nào cũng phải mua quà cho em gái, còn có Chu Vi là người tiến cử tôi vào làm, nên phải mời cô ấy ăn cơm.
Tính toán xong thì còn lại cái gì đây?
Tôi vừa ngẩng đầu, Gia Tuấn.
Tại sao anh lại ở trạm xe buýt gần nhà tôi vậy?
Gia Tuấn đỡ tôi dậy, chúng tôi đứng trên lối đi dành cho người đi bộ. Anh đang nhìn tôi, tôi thì phủi đất cát trên người mình, sau khi phủi sạch sẽ bụi bặm, lúc này tôi mới ngẩng đầu, “Thật khéo.” Tôi nói.
Bấm ngón tay tính toán, vậy mà cũng đã một tháng chưa gặp anh.
Tôi tùy tiện nhìn anh một cái, anh cũng không tệ lắm, râu ria được cạo sạch sẽ, quần áo cũng chỉnh tề, đúng thôi, nếu ra ngoài mà lôi thôi lếch thếch, giống một người say rượu, ai còn dám tìm anh lên tòa án nữa?
Gia Tuấn lẳng lặng nhìn tôi, trong ánh mắt có sự quan tâm rõ rệt hòa cùng hơi nước hiện ra trong thoáng chốc. Tôi thấy trái cổ của anh di chuyển, dường như anh rất khó khăn mở miệng, muốn nói với tôi cái gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ nuốt nước bọt.
Tôi khách sáo nói: “Tại sao anh lại ở đây? Đi ngang qua à?”
Mắt anh cụp xuống, tầm mắt dừng lại trên vạt áo của tôi, anh đáp: “Anh nghe nói em tìm việc làm, giờ phải đi làm sao?”
“Đúng vậy.”
“Làm ở đâu vậy?”
“Ở công ty chuyển phát nhanh.”
“Có tốt không?”
Tôi thoải mái nói: “Anh cũng thấy rồi, sáng 9h chiều 5h, cũng như bao người bình thường, không có gì khác biệt cả.”
“Tại sao em phải chen lên xe buýt?”
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Người khác là người, tôi cũng là người, tại sao tôi không thể chen chúc lên xe buýt?”
Đang nói chuyện, chiếc xe buýt thứ hai đến gần, một đám người xông lên phía trước như hỏa tiễn, tôi cũng muốn dũng cảm xông lên đó, nhưng lại yếu ớt rớt lại phía sau, tôi nhất thời giậm chân ủ rũ không ngớt.
Thời gian không còn nhiều nữa đành phải thuê xe thôi, đau thiệt chứ, từ nơi này thuê xe đến công ty phải trả 14 đồng, 14 đồng là một khoản tiền lớn.
Gia Tuấn ngăn tôi lại: “Anh đưa em đi.”
Tôi quan sát xung quanh: “Không cần, không cần, chúng ta đâu có thuận đường.”
Một chiếc taxi dừng lại, tôi nhanh chóng lên xe, trước khi lên xe tôi nói với anh: “Tạm biệt.” Cạch một tiếng, đóng cửa xe lại.
Anh gọi tôi: “Đinh Đinh.” Tôi đã lên xe rồi.
Anh ngăn tôi không được, cũng không đuổi kịp tôi. Chỉ có thể đứng ở ven đường, ở xa xa nhìn tôi rời khỏi.
Trong lúc vô tình, tôi liếc nhìn gương bên cạnh, tôi nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của anh, vóc dáng cao cao, khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt ngập tràn trông mong, có lấp lóe một chút khẩn trương bất định, loại vẻ mặt và phiền muộn này, khiến cho người khác nhìn thấy không kiềm chế được sự đau nhói trong tim, cho dù lời nói của tôi có chua ngoa, tôi cũng không có cách nào mở miệng chế giễu anh. Khoảnh khắc này, ngực của tôi như bị nhét đầy bông, buồn bã vô cùng, có thể hít thở nhưng không cách nào thông suốt.
Tôi lâm vào trong sự trầm tư, có lẽ Gia Tuấn thật sự không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, cũng giống như diễn kịch vậy, trải qua gian khổ anh mới phát hiện ra ai là hồng nhan tri kỷ của mình, nhưng vậy thì đã sao? Tình yêu không phải chờ đợi đến cuối cùng mới hiểu được thế nào là yêu, làm cho cả hai đều thương tích đầy mình, khi không còn cách nào để đối diện với nhau nữa, mới muốn bù đắp lại sao? Cách làm này có khác gì với việc đế quốc Mỹ nếm mùi thất bại trên chiến trường Triều Tiên xong mới nhớ tới việc ra giá cao mua bài phân tích trước trận chiến?
Tôi khẽ thở dài.
Gia Kỳ gọi điện thoại nói với tôi: “Chị dâu, anh trai và người phụ nữa kia đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, em cam đoan với chị, lúc này hai người họ vô cùng trong sạch, không có bất cứ quan hệ gì.”
Nhưng có liên quan gì đến tôi? Cho dù hiện tại, bọn họ hàng đêm sênh ca thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi đã từng có suy nghĩ điên khùng là muốn sửa chữa Quách Sắc, khi biết được cô ta chính là tình nhân của Gia Tuấn, tôi nghĩ ra rất nhiều chiêu gàn dở và độc đáo, nhưng sau lần gặp tại nạn xe, cả người tôi như được tái sinh trở lại. Hiện giờ, tôi chỉ muốn yên tĩnh trải qua một cuộc sống của chính mình, cũng có bạn bè hỏi tôi: “Cậu nghĩ cái gì mà dọn ra khỏi nhà? Căn nhà đó cậu cũng có một nửa kia mà.”
Đúng, tại sao tôi lại phải dọn ra ngoài? Nguyên nhân chính là tôi đã từng rất yêu Gia Tuấn, cái căn nhà ngập tràn kỷ niệm đó, bước vào trong, tôi hít thở bầu không khí trong nhà, đều có cảm giác trái tim đau nhói, tôi nhát lắm, không thể quay về.
Công việc hằng ngày của tôi rất nhàm chán, rất buồn tẻ. Nhưng mà cuộc sống vội vã vì bận rộn lại trôi qua rất nhanh, rốt cục cũng một tháng, phát lương.
Phát tiền lương là như vậy: ông chủ đây, kiêm thêm nhiều chức vụ, đã là người lãnh đạo quyết định sách lược, cũng là nhân viên tài vụ, gọi từng người chúng tôi vào trong, đưa cho mỗi người 1 cái phong bì, chính là tiền lương của chúng tôi. Còn ra vẻ thần bí, không cho phép chúng tôi hỏi thăm nhau.
Vừa ra khỏi văn phòng ông chủ, tôi sờ vào phong bì thì cảm giác được rõ ràng là hơi mỏng, nhưng tôi vẫn khẩn trương rút ra đếm, mấy tờ tiền này đây chính là tiền lương lần đầu tiên sau khi tôi kết hôn 4 năm tự tay mình làm ra.
Đếm xong, tôi có chút thất vọng, không được nhiều như Chu Vi đã nói, trên phiếu lương có ghi rằng tôi làm sai nghiệp vụ, có 2 lần kiểm tra phân loại hàng hóa kết quả vốn là của Trùng Khánh lại phân đến Phúc Kiến, còn có một người khách gọi điện thoại đến muốn tôi thẩm tra, kết quả do tôi quá bận, có vài khoản không kịp thời thẩm tra, kết quả là khách hàng không hài lòng gọi điện thoại đến khiếu nạ, cằn nhằn liên tục.
Kết quả là tôi bị trừ mất 80 đồng, tuy rằng chỉ trừ có 80 đồng thôi, nhưng số tiền ít hơn quy định nên vô cùng oán hận, mấy chục đồng này đối với tôi mà nói là một khoản tiền lớn.
Trong lòng tôi rất không bằng lòng, tôi làm rất nhiều việc, vô dụng thôi, lãnh đạo đâu có nhìn vào việc tốt mà bạn làm, bạn ngàn tốt vạn tốt cũng không có tác dụng gì, chỉ cần bạn có một cái không tốt, lập tức nắm bắt vào đó để trừ tiền lương của bạn ngay.
Cầm tiền, trong lòng tôi tính toán, đưa cho ba mẹ phí sinh hoạt, mặt khác cũng nên đổi giày mới, tôi cũng phải mua hai cái quần co giãn thật bền để mặc, như vậy sẽ không bị bó quá. Ngoài ra… … tiền lương tháng đầu tiên thế nào cũng phải mua quà cho em gái, còn có Chu Vi là người tiến cử tôi vào làm, nên phải mời cô ấy ăn cơm.
Tính toán xong thì còn lại cái gì đây?
Cuối cùng, qua một ngày làm việc bận rộn, tôi thở ra một hơi, khi đang dọn dẹp đồ đạc để về nhà, ông chủ đi vào.
Ông chủ gọi tôi: “Đinh Đinh, cô về nhà à?”
“Vâng ạ.”
Ông chủ gãi gãi đầu: “Có bận gì không? Cùng đi ăn nhé!”
Tôi tò mò: “Bây giờ sao? Mọi người đều hết giờ làm, tập hợp lại chắc không đủ rồi.”
Ông chủ cười ha ha, con mắt nheo lại ngại ngùng: “Chỉ hai người chúng ta.”
Hả? Chỉ có tôi và anh ta, hai người?
Tôi không thể không quan sát người đàn ông này, mặc dù anh ta là ông chủ của một công ty chuyển phát nhanh, nhưng cũng chính là một nhân viên nghiệp vụ, mỗi ngày nhận hàng giao hàng, có hơi lôi thôi lếch thếch, rối bù, khuôn mặt ấy cũng vì dãi nắng dầm sương nên biến thành màu sắt gỉ.
Thấy tôi do dự, anh ta lại trực tiếp bước đến gần, thành thục kéo cánh tay của tôi: “Không cần khách sáo đâu, cô cũng đến đây một tháng rồi, vẫn chưa cùng cô ăn bữa cơm nào đàng hoàng cả.”
Tôi vừa thấy anh ta khoác cánh tay lên vai tôi, thì tôi lập tức hiểu được ý đồ của anh ta.
Kỳ thật, không thể nói ông chủ vô lễ được, mặc dù thoạt nhìn anh ta có chút từng trải, nhưng vẫn chưa kết hôn, mới bước sang tuổi 30.
Đúng là tôi thật sự không muốn đi ăn cơm cùng anh ta, nhưng đã quá muộn, anh ta không thèm để ý đến sự chối từ của tôi, mạnh mẽ nhét tôi vào chiếc xe 7 chỗ của anh ta.
Tôi muốn tìm lý do để từ chối: “Ông chủ, tôi đã hứa với ba mẹ rồi, tối nay về nhà ăn cơm.”
Anh ta cười: “Không ngờ cô còn ngoan như vậy, không sao, cha mẹ mình thì ngày nào cũng có thể gặp mặt, mau gọi điện thoại về nhà xin đi.”
Không thể từ chối thịnh tình, tôi quả thật hết cách, đành bất mãn gọi điện thoại cho ba.
Cúp điện thoại, ông chủ hỏi tôi: “Cô muốn ăn gì?”
Tôi ngu ngốc đáp: “Ăn cơm.”
Anh ta vỗ tay lái: “Được lắm, chúng ta cùng đi ăn cơm nào.” Xoay tay lái, đầu xe đột ngột chuyển hướng, đầu tôi bị đập vào cửa kính bên cạnh, đau nhức ù ù.
Cuối cùng, anh ta dẫn tôi đến một quán cơm canh gia đình.
Lúc xuống xe, anh ta còn đặc biệt quan tâm đến hình tượng, phủi bụi bậm trên người, sửa sang lại quần áo, sau đó giới thiệu với tôi: “Đinh Đinh, cho cô biết, quán ăn này có món tôm xào cay khá ngon, cô đã nếm qua chưa? Chưa đúng không? Yên tâm đi, tôi cam đoan, cô nếm một lần sẽ thích mùi vị này ngay.”
Tôi khách sáo nói: “Vâng, vậy thì cần phải nếm thử.”
Trong lòng lại nghĩ, trước đây tôi cũng là phu nhân của một đại luật sư, không thể nói là của ngon vật lạ, nhưng ít ra rượu ngon món ngon tôi cũng ăn không ít, loại quán ăn hạng ba này, thành thật mà nói tôi còn không đến được mấy lần.
Ngồi xuống, anh ta ân cần rót nước cho tôi, nhưng lại thét to gọi người phục vụ: “Phục vụ đâ,u đổi cái ly khác, cái này bị nứt rồi.”
Sau đó, anh ta lại nhã nhặn đưa thực đơn cho tôi: “Nhìn xem thích ăn món nào?”
Tôi đăm chiêu ủ dột nói: “Ông chủ xem rồi gọi vậy.”
Hay thật, anh ra rất không khách sáo, gọi một nồi lẩu cay, một tô canh cá, ngoài ra còn có nghêu hầm nấm rơm, và một phần tôm xào cay.
Tôi sợ đến sở gai ốc ngăn anh ta lại: “Ông chủ, nhiều lắm rồi, ăn không hết đâu.”
Anh ta hào phóng nói với tôi: “Không sao, ăn không hết, chúng ta gói lại mang về.”
Tôi sợ đến choáng váng.
Bữa cơm này khiến tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi không biết nên hình dung người đàn ông này thế nào nữa, suốt thời gian ăn cơm, anh ta nói thao thao bất tuyệt, mặt tươi như hoa kể cho tôi nghe 10 năm lập nghiệp của anh ta. Từ lúc anh ta 21 tuổi, đã bắt đầu kinh doanh công ty chuyển phát nhanh một mình, trong đó chịu bao nhiêu khổ cực, sóng gió trong 10 năm như thế nào và thế nào. Bữa cơm này tôi chỉ ăn một chút nấm rơm, thời gian còn lại tôi đều nghe anh ta nói, sau cùng ngũ quan của anh ta ở trước mặt tôi tự nhiên biến ra mờ ảo, tôi buồn ngủ đến nỗi mắt mở không lên, đành phải uống nước không ngừng để giữ tỉnh táo.
Thật khổ để chờ đợi anh ta nói cho thỏa thích, sau đó còn ợ hơi mấy cái, tôi mới cẩn thận thỉnh cầu anh ta: “Ông chủ, ngày mai còn có công việc, chùng ta có thể về được chưa?”
Lúc này anh ta mới cảm thấy thỏa mãn nói: “Được rồi, chúng ta về thôi, đúng rồi, gói thức ăn về!”
Tôi ngây ngốc nhìn trên bàn: “Ông chủ, trên bàn ngoại trừ món canh ra, đã không còn một chút gì cả.”
Giỏi thật, quét hết diệt sạch, thật sự là một người dân cần kiệm của quốc gia.
Sau khi ra ngoài, anh ta cố tình muốn đưa tôi về nhà, tôi khẩn cấp từ chối liên tục: “Không cần, đã khuya lắm rồi, ông chủ đưa tôi về nữa thì sẽ rất muộn, để tôi tự ngồi taxi được rồi.”
Lúc này, anh ta lại tỏ ra chút phong độ đàn ông: “Không thể được, tôi mời cô đến đây, đương nhiên phải có trước có sau.” Nói xong liền kéo tôi lên xe.
Tôi suýt chút nữa muốn khóc: “Ông chủ, không cần đâu, hôm nay ông chủ còn uống một chai bia nữa. Vẫn nên về nhà sớm một chút, tự tôi có thể thuê xe về mà.”
Nói trắng ra, không phải là tôi quan tâm anh ta, tôi chỉ quan tâm cái mạng nhỏ của mình.
Đứng trước cửa quán ăn, tôi khách sáo chào tạm biệt anh ta, đột nhiên anh ta nhìn tôi, giữa lúc này không hề ba hoa nữa, giọng điệu cũng rất chân thành: “Đinh Đinh, cô làm việc rất chăm chỉ, tôi rất thích cô.”
Tôi buồn cười, bất đắc dĩ tôi đành nói: “Thật ra anh cũng là một ông chủ tốt.”
Anh ta nở nụ cười thật thà, có chút ngượng ngùng nói: “Đinh Đinh, tôi biết hiện tại cô đang làm thủ tục ly hôn với chồng, không sao, cô không có con, đây cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, nếu như cô bằng lòng, tôi có thể đợi hai người ly hôn xong rồi cưới sau… …”
Lời này thốt ra khỏi miệng, tôi nghe xong ngẩn người, anh ta có ý gì vậy? Công khai bày tỏ tình cảm với tôi sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]