“Đinh Đinh.” Anh gọi tôi, lập tứcchạy tới, cái ghế bên cạnh anh ngã rầm xuống, ngay lúc tôi sắp chút nữalà ngã quỵ thì anh đưa tay đỡ lấy tôi.
Tôi một trận đau khổ, thật muốn ngay bây giờ nhào tới trong lòng anh mà khóc, thế nhưng tôi vừa ngẩng đầulên, thấy anh lập tức chuyển thành khuôn mặt như tấm thép, tôi lại thấtvọng rồi. Tôi thu hồi lại ý nghĩ của mình, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Anh bất an hỏi: “Em không sao chứ? Sắc mặt em rất kém.”
Tôi cười khổ, “Kém sao? Có lẽ là đồ trang điểm không còn nữa.”
Anh có chút bất an, hoặc có lẽ là lo lắng, có thể là sợ tôi ngất trong phòng làm việc sẽ làm mất mặt anh ta.
Tôi phải đi, lúc quay đi để rờikhỏi, tôi nhẹ giọng nói với anh: “Gia Tuấn, chuyện này tạm thời đừng cho cha mẹ em biết, em sẽ suy nghĩ một khoảng thời gian.”
Anh gật đầu, bỗng nhiên lại do dự mà hỏi tôi: “Em muốn thời gian bao lâu?”
Thời gian bao lâu? Trong lòng tôi là một mảnh lạnh lẽo, quay đầu, tôi châm chọc hỏi anh: “Anh đã gấp rútkhông chờ đợi được nữa rồi sao? Nếu như hiện tại tôi nói đồng ý, anh cóphải muốn cùng tôi lập tức tới cục dân chính làm thủ tục không?”
Anh đáp lại bằng sự im lặng, cùng tôi mặt đối mặt nhìn nhau.
Tôi thê lương than: “Quân* sinh thìnói ân tình, quân chết thì tùy nhân** bỏ đi. Đáng tiếc tôi còn chưachết, vậy mà đã chứng minh ứng với câu nói này rồi.” (*Quân ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345364/chuong-34.html