Là Gia Tuấn để lại, rõ rõ ràng ràng, bản hiệp nghị ly hôn.
Tôi xem bản hiệp nghị ly hôn kia, bên trên viết các điều khoản rất rõ ràng.
Muốn ly hôn với cô Đinh Đinh, toàn bộ bất động sản, chiếu theo giá trị trong thành phố, mỗi người một nửa…
Tiền gửi ngân hàng, là tài sản chung của vợ chồng, cũng là mỗi người một nửa.
Mỗi người một nửa? Mỗi người một nửa! Mỗi người một nữa…
Tay tôi phát run, Phó Gia Tuấn, mỗimột điều mỗi một khoản, anh liền liệt ra rõ ràng như đối đãi với kháchhàng, anh thật tốt, thật lạnh lùng tàn nhẫn, thật tuyệt tình.
Tôi giận dữ, cầm lấy bản hiệp nghịly hôn, xé tan tành. Tờ giấy bay bay trong không trung, tôi đau khổ đứng lên, ly hôn? Anh đơn phương lập ra điều ước, chờ tôi tới ký tên? PhóGia Tuấn anh được lắm, anh cho tôi là Lý Hồng Chương* bị muôn vàn ứchiệp ở hội nghị quốc hội hay sao? (*tưởng triều Thanh, 1823-1901)
Dưới cơn thịnh nộ, tôi lập tức gọiđiện thoại cho Gia Tuấn, anh ta coi như cũng biết tiết chế, không có cắt đứt điện thoại của tôi.
Tôi chất vấn anh: “Bản hiệp nghị trên bàn là có ý gì?”
“Đinh Đinh, anh đang họp giao ban.”
“Được, xem ra vấn đề này chúng takhông thể bàn trong điện thoại, anh họp giao ban xong đi, em đi tớiphòng làm việc của anh nói chuyện.”
“Sáng nay anh có việc.”
“Vậy buổi trưa.”
“Trưa anh phải ăn cơm với khách hàng.”
Tôi tức giận cắn răng, “Vậy buổi chiều.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345358/chuong-31.html